Bạn đang ở đây

Và em đi lấy chồng..

Cuộc đời con người ta như những con đường. Có những con đường song song chẳng bao giờ gặp nhau, có những đường vòng vèo giao nhau tại nhiều điểm, cũng có những đường thẳng chỉ cắt một lần rồi cứ thế đi mãi. Tôi và em là hai đường như thế, ngắn ngủi bên nhau rồi chẳng bao giờ hẹn ngày gặp lại.

Một chiều thu nắng vàng tôi bắt gặp em đẹp như thiên thần nhỏ ngồi tung tẩy đôi chân dưới cây bàng dưới sân trường, mái tóc dài nhẹ đung đưa theo gió, đôi môi cười như hoa và đôi mắt đen láy lơ đễnh theo chiếc lá rơi. Trái tim non nớt của một cậu thiếu niên cấp hai không ngừng run lên rộn rã. Lúc đó chưa biết yêu, chỉ cảm thấy một cảm giác tức ngực kì lạ, rồi ngắm nhìn em say mê, đưa em vào bức vẽ tiết ký họa… và kể từ đó, cậu trai non nớt không ngừng trộm nhìn em mỗi khi lên lớp. Nhưng em nào có hay để rồi giữ trọn cái cảm giác đó mà chưa một lần thổ lộ, chỉ biết nuối tiếc khi nhìn em mỉm cười chào tạm biệt bạn bè ngày cuối cùng trong lớp học. Tôi tưởng như chúng ta là một cặp song song.

 

Rồi định mệnh như một thứ trớ trêu, đưa hai con đường song song đó giao nhau một cách tình cờ. Như những người bạn lâu năm gặp lại. Bất chợt ta ngồi lại với nhau nhiều hơn, lâu hơn, và cảm xúc thời niên thiếu như chất phụ gia xúc tác để lần này tôi biết rằng tôi đã đủ lớn để nói lời yêu em. Và kỳ diệu thay em lại nhận lời. Đó là khi bao nhiêu thứ chôn chặt trong tim qua năm, qua tháng, qua ngày trỗi dậy, nén lại, vỡ òa, tràn khắp lồng ngực, tỏa khắp người như một thứ thuốc phiện tổng hợp sẵn sàng khiến cho một con nghiện lâu ngày lên tiên.



 

Và tôi nghiện, nghiện thứ ái tình ngọt ngào mà em trao tôi, nghiện thứ nhẹ nhàng quyến rũ của người con gái trong mộng. Đó là những cái nắm tay với đôi bàn tay đan vào nhau. Đó là những cái tựa với bờ ngực căng đầy sức trẻ. Đó là những cái nhìn với ánh mắt đam mê. Em chạm vào bản ngã của tôi, để tôi yêu em như điên cuồng, ngây dại, để tôi thả trôi theo những dòng mật ngọt mà không cần biết đến ngày mai. Đó, từng là những tháng ngày hạnh phúc nhất.
 

Em vẫn hay nói rằng tình yêu như một trò mê cung đuổi bắt, nhưng tôi nào có hiểu, tôi chỉ biết yêu theo cái cách bản năng nhất mà một người mới nếm trải trái ngọt lần đầu. Và em rời tôi bởi tôi quá ngây thơ. Và lại bắt đầu khúc ca của định mệnh “Tình đầu khó mà thành”. Ai cũng biết, nhưng rồi ai cũng bỏ qua, ai cũng như con thiêu thân lao mình vào ánh lửa, chỉ để lấy một lần được tắm trong thứ ánh sáng ấm áp rồi tan thành tro bụi. Tình yêu vốn như thế. Một thứ tạo vật mà đấng nào đó trên kia vốn cấm con người, bởi Ngài biết, con người cũng sẽ giống con thiêu thân mà thôi.


 

Thật ngu ngốc. Khi mất rồi mới thấy hối tiếc. Hận. Đau khổ. Buồn. Nhưng vì phải sống tiếp mà chôn đâu đó trong một góc tối khó dò. Nhưng rồi trí nhớ lại là thứ phản trắc. Lúc này, còn đang đắm chìm trong thế giới đầy màu sắc, với những hào quang từ tuổi thơ, của ánh sáng thời niên thiếu, của tất cả những thứ cảm xúc ngọt ngào, ngay lập tức, chúng lại dẫn đến một nơi mà không ai muốn tới. Đó là một nơi sâu thẳm, tối tăm, ẩm ướt, những hình thù, với những thứ muốn quên. Lụy vốn là từ dành cho kẻ yếu đuối. Nhưng cũng như con bọ hung kia, sau lớp giáp dày, sau cái vẻ ngoài tăm tối, vẫn còn đó những phần trong sáng yếu mềm. Con người, càng tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn bao nhiêu, càng tỏ ra hào nhoáng cao sang bấy nhiêu thì bên trong, càng yếu đuối, càng mục ruỗng, càng thèm khát bấy nhiêu.
 

Nhưng con người cũng là loài được Chúa ban tặng cho lý trí, để học cách quên, và thời gian là một vị lương y tài giỏi, giúp hàn gắn những vết thương tưởng chừng như không bao giờ lành lại. Tôi lại chôn những cảm xúc trong lòng, chôn đi hình ảnh của em để sống một cuộc sống tốt hơn. Ký ức không đau, nhưng những khoảnh khắc lại khiến trái tim ta thót lại. Có thể là tình cờ đi qua ngõ nhà em. Có thể là tình cờ thấy hình ảnh của em ở một người nào đó. Có thể là tình cờ dạo bước trên con đường trước vẫn sánh đôi. Có thể là tình cờ… Những cái tình cờ như vậy đôi khi khiến trên dòng đời tấp nập ta dừng lại, dù chỉ mấy giây, với tay mà không chạm được, để rồi bàn tay đó lại đút vào túi áo, lấy ra bao thuốc, châm một hơi dài và tiếp tục bước đi.


 

Rồi lại năm, rồi lại tháng, rồi lại ngày vô tình trôi qua không đợi ai. Rồi tôi lại lao vào cuộc sống, hết yêu em để yêu những người con gái khác, để tìm kiếm cho mình thứ hạnh phúc không biết bao giờ mới có được. Để một ngày tôi nhận được tin em sắp cưới. Em không mời tôi, tôi hiểu, bởi chúng ta chẳng còn là gì của nhau. Cũng chẳng khiến tôi buồn, cũng chẳng khiến tôi vui, nhưng lại khiến dấy lên một nỗi bâng khuâng khó tả, như vị đắng của một ngụm cà phê đen thoảng qua trong cổ họng trước khi tiến xuống dạ dày, như một cái “tách” đóng khóa cho một cánh cổng nào đó trong tim khó định hình được.

Tôi sẽ không chúc em có một cuộc sống hạnh phúc, bởi nó cũng sẽ không đến được em, bởi em không cần mà tôi cũng khó mà rộng lượng như vậy. Tôi cũng sẽ không ghen tị với anh chàng kia, bởi tôi cũng đang được yêu, và tôi cũng chẳng hẹp hòi đến thế. Chẹp miệng “Đời mà”, và cuộc đời con người ta như những con đường…



Nguồn: Tạp chí Mannup

people like INLOOK.VN fanpage