Bạn đang ở đây

"Cho thằng khác được thì cũng phải cho anh"

Qua bi kịch có thật của mình, tôi xin khẳng định rằng, không phải bất cứ người đàn ông nào cũng đủ tư cách để phán xét phụ nữ chúng tôi. Nhất là khi điều đó lại liên quan đến trinh tiết.

Những trắc trở trong tình duyên của tôi sau này bắt nguồn từ một hành động bồng bột thuở sinh viên. Ngày ấy, tôi đã thất bại khi thuyết phục người yêu đừng "ăn cơm trước kẻng". Chúng tôi đã cùng vào nhà nghỉ. Nhưng khi cánh cửa phòng đóng sầm lại, nỗi lo lắng và tức giận trào dâng. Tôi kịch liệt chống đối màn tấn công gần như cưỡng hiếp của người yêu mình. Và tôi đã thành công.


Nhưng không may thay, cái giây phút định mệnh bước ra từ nhà nghỉ ấy đã bị một người có biệt danh là “loa tàu” trong lớp tôi bắt gặp. Ngay ngày hôm sau, cả trường và thầy cô đều nhìn tôi với ánh mắt ái ngại. Người khinh bỉ cũng có, người thương hại cũng có. Biệt danh “Lô” của tôi từ đấy mà ra.

Tôi oan ức nhưng càng giải thích, mọi người càng nghĩ đấy là một màn kịch thanh minh vụng về. Từ đấy lũ con trai coi thường và chẳng kiêng dè đụng chạm vào người tôi. Đứa vuốt lưng, đứa vỗ mông đùa giỡn rất thái quá. Bọn con gái thì đoán già đoán non: “Hèn gì trông ngực nó chảy sệ quá”.

Một số bạn gái thân thì thực tế hơn. Chúng nó khuyên tôi theo dõi kỳ kinh kẻo dính bầu. Học kỳ năm ấy tôi đã nhận được hạnh kiểm trung bình vì không chấp hành xây dựng lối sống sinh viên lành mạnh. Tôi rất đau khổ và tuyệt vọng.


Với cái mác “hàng đã bóc tem”, những người đến với tôi sau này đều là những kẻ hèn mạt. Năm cuối đại học, có một người đã ngỏ lời yêu tôi tha thiết. Anh khóc vì thương tôi phải chịu sức ép từ lỗi lầm trong quá khứ. Anh cũng hứa sẽ tôn trọng và quên đi chuyện đáng buồn đó. Thực lòng tôi rất muốn thanh minh mình vẫn còn trinh nhưng cuối cùng lại im lặng để thử thách tình yêu anh dành cho tôi.

Và anh đã làm được điều đó. Anh mang lại cho tôi tất cả những ngọt ngào và lãng mạn của những tình cảm đích thực. Nhưng hạnh phúc không tày gang, mới hơn một tháng trôi qua, anh bắt đầu “giở quẻ”. Anh không cần năn nỉ hay hỏi ý kiến tôi có muốn đi xa hơn trong quan hệ tình ái hay không đã tự tiện đưa tôi về phòng rồi sỗ sàng lấn tới.

Tôi tròn mắt đẩy anh ra thì anh cáu: “Cho người khác ăn được thì anh cũng ăn được”. Thật là bẽ bàng chua xót cho tôi quá. Đàn ông lúc nào cũng nghĩ tất cả danh dự và nhân phẩm của phụ nữ đều phụ thuộc cả vào cái màng trinh mỏng manh ấy. Mất trinh là mất hết. Chúng tôi chỉ còn là một thứ đồ chơi, công cụ tình dục cho họ mà thôi.

Đến nước này tôi đành nói thật mình chưa hề có quan hệ tình dục với ai cả. Nhưng anh không tin và một mực muốn kiểm tra. Tôi càng không cho anh động vào, anh càng nghĩ tôi dối trá. Vậy là yêu nhau chưa được bao lâu, anh đã quay sang dày vò tôi. Tôi biết anh gay gắt như vậy chỉ vì không được "quan hệ" mà thôi.

Chúng tôi chia tay. Từ đấy tôi trở nên thận trọng hơn khi yêu. Tôi muốn chọn một người đàn ông biết tin tưởng và thực sự yêu thương mình. Nhưng rồi thất vọng cứ nối tiếp thất vọng. Tiếng xấu quả là lan xa. Bất cứ ai đến với tôi cũng vì tình dục. Họ chắc mẩm yêu tôi sẽ được tôi “phục vụ tận tình” bởi cái lối quan niệm ngu xuẩn “con gái chỉ coi trọng lần đầu”.

Thưa các anh, dù là lần đầu hay lần thứ n đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn muốn được "yêu" bằng cả trái tim, lòng nhiệt thành và lý trí. Cho dù đó chỉ là nhu cầu sinh lý nhưng chúng tôi cũng cần được đối xử và nâng niu với một sự tôn trọng nhất định.

Bước sang tuổi 30, bố mẹ ép tôi yêu một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta không hay biết gì về những hiểu lầm ngớ ngẩn của tôi trong quá khứ nhưng vẫn không ngừng ca tụng điệp khúc đoan trang trinh tiết. Tôi hỏi ông ta đã quan hệ với ai chưa? Ông ta bảo đã, với người yêu cũ. Và tôi biết, ông ta có tất cả 3 mối tình như thế. Tôi giận hờn trách móc thì ông bảo “toàn do họ dễ dãi”. Tôi nói thật, nếu không phải vì cánh đàn ông háo sắc suốt ngày đòi hỏi vì chẳng mấy ai dại dột dâng hiến. Tôi hỏi ông đã từng đi bia ôm chưa, ông thành thật khai báo “muốn quan hệ tốt với khách hàng nên đôi lần cũng có dấn thân”.
 
Cho dù ông ta có một cơ nghiệp rất khá và tính cách không đến nỗi tồi nhưng tôi vẫn nhất quyết từ chối lời cầu hôn. Một người đàn ông nhơ nhớp như vậy không có “cửa” để động vào tôi. Tôi là một cô gái trong trắng, tôi có quyền lựa chọn và lên án những gã không phải là trai tân.

Đàn ông tự cho họ cái quyền được là “người đầu tiên” của tất cả các cô gái họ yêu nhưng mặt khác lại miệt thị gọi họ là các cô nàng dễ dãi. Thì nay tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Tôi muốn làm điều này vì tất cả những sỉ vả và lời lẽ cay nghiệt mà cánh đàn ông vẫn thường dành cho những người phụ nữ đã trót “đặt trái tim lầm chỗ” bấy lâu nay. Tôi xin được hỏi hình như đàn ông chân chính tuyệt chủng hết rồi thì phải?

Theo TTVN

 

people like INLOOK.VN fanpage