Bạn đang ở đây

Đang lúc ân ái, vợ bật dậy đi...lấy tin bài

Nếu thật sự có kiếp sau như người ta vẫn nói, tôi xin nguyện sẽ chọn vợ một cách “tỉnh đòn” hơn, không chết điếng người vì tiếng sét ái tình như lần đầu nhìn thấy cô vợ nhà báo của tôi nữa.

Phải nói là tôi dũng cảm, đến bây giờ tôi mới nhận thấy điều hiển nhiên ấy, nếu không, tôi đã không thể chung sống với vợ tôi cho tới bây giờ. Tôi lấy vợ đã 5 năm, và ngày càng ngộ ra chân lý ấy. Vì sao mà tôi lại dám huyênh hoang khẳng định điều này,thì quý vị nghe câu chuyện của tôi sẽ rõ.


Tôi xin phép các chị em làm nghề báo, cho tôi được phép nói xấu vợ tôi chỉ hôm nay thôi, nỗi niềm này từ lâu tôi đã chẳng thể kể với ai, lại càng không dám than thở vì sợ vợ nghĩ mình đàn ông nhỏ mọn.

Còn nếu các chàng trai trẻ có ý định lấy một cô phóng viên, hay đang chết đứ đừ vì sự cá tính của cô ấy như tôi ngày xưa, thì mong rằng các bạn sẽ đọc được những dòng tâm sự này, để có những quyết định sáng suốt nhất, biết đâu có thể tôi sẽ "cứu vãn" cho cuộc đời một thằng đàn ông khác ngây ngô như tôi.
 


Nói về vợ tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi, cũng chả có gì đặc biệt, nó chỉ giống như tất cả cuộc hôn nhân khác trong xã hội, điều làm nên sự đặc biệt của nó chỉ ở nghề nghiệp của vợ tôi. Lấy vợ 5 năm, và tôi đã rút ra được những nguyên tắc vàng khi lấy một cô vợ làm nghề báo:

Nguyên tắc thứ nhất: Vợ sẽ luôn uống rượu như nước lã.

Những anh chồng có một cô vợ như thế này chỉ có hai lựa chọn, một là thay vai cô ấy làm người vợ ngoan hiền trong mỗi bữa tiệc tùng. Hai là chỉ còn cách luyện tập ngày đêm để công phá kỷ lục uống rượu của vợ.

Đây có lẽ là điều hiển nhiên mà tôi chẳng thể nào phủ nhận. Dù trong bữa tiệc lớn hay nhỏ, cô ấy đều đánh gục cánh đàn ông chúng tôi một cách dễ dàng. Thời còn yêu nhau, tôi nhớ có lần, khi tôi thấy nàng có chuyện buồn và quyết định rủ nàng đi nhậu. Lúc đó, thằng đàn ông như tôi nghĩ nông cạn: phụ nữ vài chén là say. Ngoài dự đoán của tôi, hết chén này tới chén khác mặt nàng vẫn tỉnh bơ, còn tôi đã bắt đầu ăn nói lảm nhảm và đổ gục lúc nào chẳng biết. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mới biết là em đưa tôi về nhà. Từ sau lần đó, chẳng bao giờ tôi dám "ho he" gì chuyện rượu chè trước mặt nàng nữa.

Nhưng chưa hết, khi lấy nhau rồi, đám bạn của tôi biết nàng uống rượu giỏi, liền chỉ chén tạc chén thù cùng nàng. Bữa nào tụ tập đông đủ, tôi phát tức vì nàng nâng ly, hò dô như đúng rồi với mấy thằng bạn nối khố. Để tôi bơ vơ ngậm ngùi trong bữa rượu. Vì điều này, chúng tôi đã nhiều lần giận dỗi, cãi nhau.

Nguyên tắc thứ hai: Niềm đam mê của vợ sẽ đánh bẹp sự ham muốn trong đời sống vợ chồng.

Phải kể đến đây, tôi không hiểu cô ấy đã mắc phải "bùa mê thuốc lú" gì trong nghề nghiệp ấy, để có thể đam mê đến như vậy. Thời trước khi yêu nhau, có những chuyến đi của cô ấy dài ngày, làm tôi thấp thỏm không yên. Láy nhau về, lúc có bầu, cô ấy cũng không ngần ngại phi xe ầm ầm ngoài đường để đi lấy tin cho kịp. So với những thằng đàn ông khác, tôi chẳng có diễm phúc đưa vợ bầu đi làm. Thậm chí, tới lúc đẻ, cô ấy cũng chỉ nghĩ đến việc check mail hay có tin gì mới.

Kỷ niệm đau thương nhất với tôi là hồi chúng tôi mới cưới. Tôi luôn cố gắng dành nhiều thời gian ở bên vợ, có lần, đang lúc ân ái, có điện thoại thông báo từ sếp lớn, nàng bật dậy, nghe xong cuộc điện thoại dài rồi vội vã đi luôn, để thằng chồng như tôi hụt hẫng, tức tối trên cái giường cưới.

Nguyên tắc thứ ba: Chồng sẽ là vợ

Nhiều người hỏi tại sao tôi lại nói như vậy, xin thưa là tất cả đều có cơ sở. Tôi là một thằng đàn ông chuẩn men, và quá trình đàn bà hóa của tôi bắt đầu khi chúng tôi có con. Tôi cho con ăn, giặt giũ, ru con ngủ, nựng con cho vợ, vì trong thời gian ấy vợ tôi bận... viết bài. Bất cứ khi nào tôi cũng thấy nàng vừa ôm con vừa ôm máy tính, những lúc chẳng ôm máy tính, thì ắt hẳn nàng đang bận suy tư cho bài viết của mình. Thấy cảnh vợ tay ôm con, tay cầm máy, chẳng đành lòng, tôi lại bế thằng bé đi chơi.

Vì thế nên nghiễm nhiên, tôi trở thành mẹ của con tôi, chăm sóc cho con tôi bởi phần lớn thời gian vợ tôi còn bận làm việc. Nếu so đo chi li ra, tôi chắc chắn tài thay tã, tắm, cho con ăn của tôi cũng chẳng thua gì tài uống rượu của vợ.

Nguyên tắc thứ tư: Vợ nói 10, mình chỉ nói 1.

Điều này là hiển nhiên rồi.Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao ngày ấy mình lại rước cái đài to đùng, chạy mãi chẳng bao giờ hỏng về làm vợ. Ngày xưa, tôi thấy nàng liến thoắng đáng yêu bao nhiêu, thì giờ tôi kêu trời bấy nhiêu. Vợ tôi có thể nói mãi, nói không ngừng nghỉ. Trước, tôi còn chăm chú nghe, nhưng càng ngày, tôi đã đúc rút ra được chiêu thức tảng lờ những gì vợ nói. Cô âý cứ việc nói, còn tôi chỉ việc mơ màng đến sự im lặng như vàng - vốn chẳng bao giờ có của vợ chồng tôi.

Nguyên tắc thứ năm: Vợ có vô vàn cạ cứng là nam giới, bất luận trong công việc hay bàn nhậu.

Các anh chồng thử tưởng tượng thế này xem, một lần, anh bắt gặp vợ đang ngồi cùng 5, 6 anh đàn ông, tranh luận về một vấn đề thời sự, hay điện thoại lúc nào cũng anh A, anh B, Anh C gọi, thậm chí, đến đi nhậu họ cũng có nhau, các anh sẽ nghĩ thế nào? Sau nhiêu lần giận dỗi, cãi cọ và ghen tuông, thì điều mà tôi đúc rút ra được luôn là nguyên tắc thứ 4: im lặng quý hơn vàng.

Nguyên tắc thứ 6: Đừng bao giờ dại dột cãi nhau với vợ.

Lý do này đơn giản thôi, vì sao ư? vì kiểu gì tôi cũng sẽ thua, nên chẳng phải cãi nhau làm gì cho mệt. Vợ tôi nhiều lời, lắm lý luận nên tôi dù có có gắng gân cổ lên tranh luận cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

Trên đây chỉ là vài nguyên tắc nhỏ, còn vô số, vô số những điều khác mà chẳng thể nào kể thành tên. Nhưng theo tôi, cứ thử trải nghiệm đi thì các anh sẽ rõ.

Nhiều khi nghĩ lại, tôi thấy ngày càng phục mình hơn, tôi thấy mình dũng cảm và bản lĩnh hơn khi lấy vợ và chung sống với nhau cho tới tận bây giờ. Tôi không biết các bà vợ có chồng làm báo thì thế nào, còn tôi, kiếp này đã trót yêu, lấy một cô vợ làm báo, thì kiếp sau tôi xin nguyện làm một người đàn ông lý trí và sáng suốt hơn khi chọn vợ.

Tôi viết những dòng này một cách lén lút, vừa viết vừa lo cô vợ làm báo của tôi chẳng sớm thì muộn cũng sẽ đọc được. Nhưng nếu có đọc được, xin em hãy thông cảm cho tôi, chỉ là suốt 5 năm qua giờ tôi mới có dịp giãi bày tâm sự. Nhưng tôi cũng thành thật xin gửi lời cảm ơn tới vợ tôi và nghề nghiệp của cô ấy, cả hai đã rèn luyện cho tôi ưu điểm lo toan mọi việc trong gia đình thay cho vợ.

Ngày 21.6 này, tôi chỉ muốn nhắn nhủ một điều với vợ tôi: Vì số phận đẩy đưa rồi, nên anh nguyện sẽ luôn là người chăm sóc gia đình cho em xông pha trên trận chiến ngòi bút. Dù em có uống rượu như nước lã, ít có thời gian chăm con, nói liến thoắng như tốc độ của một cái đài... thì anh vẫn dũng cảm yêu em và chung sống với em trọn đời.

Vì bên em, anh cũng hạnh phúc lắm...

Theo Dân Việt

people like INLOOK.VN fanpage