Bạn đang ở đây

Đi tìm hạnh phúc

Trái tim em vẫn thổn thức khi đêm về lạnh run. Cần một vòng tay ấm. Em biết trái tim mình yếu đuối. Vẫn khao khát yêu và được yêu biết bao. Em cố quên anh đi. Có trăm ngàn lý do để em cần phải quên anh. Nhưng sao trái tim em vẫn thổn thức không nguôi... Chỉ một điều này thôi: Em biết em cần một vòng tay ấm khi gió mùa về.

 
Một tin nhắn trong đêm lạnh. Em mở mắt dò dẫm mở điện thoại. Tin nhắn từ 10 con số quen thuộc. “Em lạnh không?”. Là anh. Lâu lắm rồi. Một tin nhắn quen thuộc với những lời nhắn nhủ quen thuộc như những mùa đông đã qua.

Giá lúc này có anh... Nhưng giờ vòng tay anh không dành cho em nữa, vòng tay ấy chở che cho người con gái khác. Là một người nào đó sau em. Nỗi tủi hờn len nhẹ trong tim em. Em đau đớn: “Em là gì trong trái tim anh?”. Anh im lặng. Em ngủ quên trong cái lạnh. Gió vẫn rít từng cơn ngoài ô cửa khiến những chiếc lá mỏng manh đu mình bám vào thân cây gầy guộc cũng đang cố chống chọi qua mùa đông tê tái.

Buổi sáng với những tiếng bước chân chậm hơn ngày thường. Mặt trời mang ánh sáng rọi qua những kẽ lá. Nắng soi vào những ô cửa sổ trong dãy nhà sơn màu vàng chanh. Nắng mới lên bao giờ cũng đẹp và tươi mới. Em không nhắn lại cho anh. Dù một lời cảm ơn thôi. Nếu nhắn tin cho anh em sẽ lại muốn gặp anh. Lại muốn được bên anh. Ánh nắng của buổi sớm làm tan dần màn sương giá lạnh nhưng sao em vẫn thấy lòng mình lạnh giá.

Khoác thêm một chiếc áo, quàng chiếc khăn len, em đi trong nắng sớm. Đường mùa đông vắng vẻ. Ai cũng muốn lao đi thật nhanh, trốn chạy khỏi những đợt gió lùa tê tái, tìm về bên những người thương yêu. Em hình dung ra được gương mặt những người vợ hạnh phúc biết bao khi được chồng ấp ủ trong vòng tay ấm. Mùa đông mang cho người ta cảm giác cần có một người bên cạnh. Và như thế mùa đông khiến cho nỗi nhớ thường da diết và mãnh liệt hơn. Em vẫn yêu mùa đông bởi những điều giản đơn như thế. Dù mùa đông khiến em nhớ anh đến se lòng. Khi em đi qua những mùa khác vắng anh bằng lí trí sắt đá của đầu óc thì mùa đông lại làm cho trái tim em cồn cào như muốn tung ra, chiến thắng lí trí để níu kéo anh lại, cho riêng em thôi.

Một người đàn ông trong cửa hàng len. Đôi mắt nhìn em sâu thẳm những nỗi buồn. Anh! Vẫn là anh của những mùa đông năm trước. Vậy mà sao em thấy tim mình nhói buốt. Vẫn chiếc áo bông màu rêu sưởi ấm cho em cả những mùa đông dài ngồi cùng nhau ngắm biển. Em thích đến với biển vào những ngày mùa đông vắng lặng, khi mặt trời chưa nhô lên... Anh thích ngắm mặt trời lúc mới lên. Em thích ngắm hoàng hôn. Anh bảo mặt trời lên để bắt đầu một ngày mới cho con người một bắt đầu mới nên mỗi khi buồn anh hay tìm ra với biển. Em đã quên những ngày mùa đông ấy...

Cô gái chọn những cuộn len nhiều màu sắc như chiếc mũ đang đội nhìn anh cười tinh nghịch. Cô gái chọn cho anh những cuộn len sợi to màu xanh rêu như chiếc áo bông cũ của anh. Có cơn gió vô tình làm khóe mắt em cay xè. Một giọt nước âm ấm môi em. Em quay bước đi, quên chọn những cuộn len màu xám như chiếc khăn em đang quàng. Em nghe trong gió có ai nhắc tên mình nhẹ lắm, lẫn trong tiếng gió lùa tê tái...

“Sớm nay anh nhờ em gái chọn cho em những cuộn len màu nắng. Anh nhớ em vẫn thích những chiếc khăn màu nắng. Sao em lại choàng chiếc khăn màu xám. Em có lạnh lắm không?” tin nhắn từ 10 con số quen thuộc. “Em lạnh không?”, câu hỏi ấy làm trái tim em nhói buốt như có cơn gió vừa rít lên, xuyên qua từng lớp áo mỏng, thấm vào da thịt. Em mở tung cửa sổ. Anh đang ở đâu đó trong dãy chung cư này. Anh ở đâu? Em chạy ra ngoài mặc gió xô những cánh cửa trong phòng sầm sập... Những cuộn len màu nắng đựng đầy trong chiếc giỏ tre. Một tấm bưu thiếp màu vàng, thắt chiếc nơ màu nắng.

Em đuổi theo những chiếc áo bông màu xanh rêu trên đường phố. Anh lẫn ở đâu đó trong thành phố này. Màu áo nào cũng lướt qua rất nhanh khiến em không thể giữ lấy. Có một bóng áo bông màu xanh rêu đứng lại giữa phố... Đôi mắt nhìn em sâu thẳm nỗi nhớ.
Theo Phụ Nữ
people like INLOOK.VN fanpage