Bạn đang ở đây
“Nếu em cũng được như cô ấy thì làm gì đến lượt anh!”
Nghĩ lại, những điều Lượng làm trong buổi tối hôm nay thực ra cũng không phải là lần đầu tiên. Trước đây, anh đã nhiều lần nói những lời tương tự như vậy với cô rồi, nhưng Uyên đều cho qua, vì cô không muốn chấp nhặt, để bụng từng câu nói. Và vì, ngoài chuyện đó ra thì anh vẫn đối xử với cô rất tốt, nên cô cũng không muốn vì chuyện đó mà mất hòa khí giữa 2 người.
Sáng hôm sau, mặc dù cả đêm trước Uyên nằm miên man nghĩ ngợi, nhưng sáng ra cũng không hề tỏ gì với chồng về việc ở bữa tiệc sinh nhật tối hôm trước. Cô coi như đó là một tật xấu của Lượng, chỉ cần cô không để bụng thì mọi chuyện có lẽ cũng chẳng có gì. Nhưng khi 2 người đang ăn sáng để đi làm thì Lượng như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nói với vợ: “À, em còn nhớ cô gái mặc váy tím tím không. Cô nàng đấy nói chuyện có duyên thật, nghe mà thích mê ly, buôn chuyện với em ấy mãi không thấy chán! Giá như vợ anh cũng được như thế nhỉ…”.