Bạn đang ở đây

Nhặt lại mùa học trò

...Ánh mắt buổi chia tay, là nồng nàn mùa hạ cháy hết mình, hay là lặng lẽ sân trường hoa học trò, là mối tình đầu chớm hé của đời ta, hay là chút lưu luyến bạn bè tuổi mộng? Tia nắng đầu tiên của mùa hạ chạm nhẹ vào nỗi nhớ. Kí ức như một cơn mưa rào vỡ òa trên khung trời. Những giọt nước long lanh trên cành phượng, vì nắng hay vì sắc đỏ của hoa? Ta không biết. Đến bây giờ ta vẫn không thể biết. Cũng như ngày xa ấy, ánh mắt buổi chia tay, là nồng nàn mùa hạ cháy hết mình, hay là lặng lẽ sân trường hoa học trò, là mối tình đầu chớm hé của đời ta, hay là chút lưu luyến bạn bè tuổi mộng?

Giữa tháng ngày nhọc nhằn áo cơm, chẳng biết còn ai nhớ đến một cánh phượng ép vội trang lưu bút,  nhớ đến mùa thi cặm cụi sách vở, nhớ đến thầy cô, bóng dáng hao gầy nơi bục giảng, lặng lẽ như giọt mồ hôi khẽ lăn của trên vầng trán còn vương hạt bụi phấn? Và bạn, bạn còn nhớ đến ta, nhớ đến cành phượng đầu tiên của mùa hạ, vì hái cho bạn mà đôi tay ta rớm máu, hòa màu với những cánh phượng nhỏ hiếm hoi…

Ngày ấy, ngây thơ và cả tin, bạn nói rằng “ai có được cành phượng đầu tiên của mùa hạ, sẽ có được điều ước cho cuộc đời mình”. Ta không biết liệu cành hoa hiền lành ấy có thể mang lại cho người ta mơ ước của đời mình hay không. Nhưng ta biết, bạn sẽ mỉm cười và giấc mơ của bạn về cành phượng đầu tiên sẽ trở thành hiện thực. Rồi những tiếng ve ngân xanh thêm những tán cây. Những nụ hoa lấp ló như trốn tìm. Những bông hoa phượng đầu tiên lặng lẽ nở. Ngơ ngác đỏ giữa một vùng xanh lá. Đôi tay ta vươn ra, ngắt thật khẽ chùm hoa mang ước mơ của bạn. Thân cây xù xì như giận dỗi ta. Bàn tay nhỏ ngày nào đã mất đi những vết trầy xước. Nhưng kỉ niệm vẫn còn nguyên vẹn. Trong veo. Lung linh…Và vẫn vẹn nguyên trong ta đôi bàn tay bạn khẽ lau vết thương, khuôn mặt lo lắng của bạn khiến ta bật cười. Những vết đau như cơn gió thoảng. Và cành phượng ấy như ô đèn, như ánh lửa ấm áp, để đôi khi, lạc bước trong nhớ và quên của thời gian, ta tìm được đường về tuổi thơ...
Những đốm lửa được thắp lên theo sự chuyển mình của mùa. Tựa hồ như một đêm dạ hội, những chiếc đèn lồng đỏ lần lượt sáng dần lên. Để rồi, bất ngờ, màu đỏ như tràn vào mắt người, cháy những yêu thương, những nhớ nhung, những lo âu...Ngày ấy, những nỗi lo mùa thi, những tiếc nuối vụng dại, những nóng bức ngày hè…như tiếng ve không dứt của mùa hạ chia ly. Ta vô tư như tán lá sân trường. Chẳng thể thấy trên đôi kính cũ của thầy giọt mồ hôi nhòe ướt, chẳng thể thấy trên khuôn mặt cô nét vất vả âu lo… Rồi đến khi phượng đỏ rực như thể báo giờ chia tay đã đến, ta chợt nhận ra mái tóc trắng của thầy giữa một rừng hoa đỏ đương mùa. Chợt thấy ta như loài hoa mùa hạ, đỏ vô  tâm trên màu tóc bạc của bụi phấn, của thời gian, của đêm trắng bên trang giáo án. Và biết bao mùa hoa vẫn cứ nở đều, vẫn cứ đỏ cháy những ước mơ. Và tóc thầy vẫn cứ bạc thêm, vẫn đi về dưới màu hoa đỏ…

Hoa phượng bỗng đỏ rưng rưng. Ta nhớ đến rừng phong chia biệt trong vần thơ cũ. Bóng thầy mờ dần trên bục giảng. Mái tóc trắng đã hóa thành mây trời trên rừng hoa tháng 6. Ta trở lại lớp học ngày xa cũ. Ước mơ ngày nào của bạn liệu đã thành? Không biết mùa hoa này, có đôi bạn nào đi tìm cành phượng đầu tiên của mùa, đi tìm điều ước trên những cành hoa? Một cành phượng khẽ rơi bên chân ta. Ta ngẩng đầu lên và gặp ta ngày ấy. Cúi xuống bên cành hoa. Nhẹ nhàng. Nhặt lại ta. Nhặt lại mùa...

 

Sưu tầm

people like INLOOK.VN fanpage