Bạn đang ở đây

"Phụ nữ tự chủ": Tôi đã trải qua ly hôn thế nào?

Bất ngờ thay, khi không còn phụ thuộc vào chồng, tôi cảm thấy mình nhiều thời gian hơn cho các con, cho người thân và cả chính bản thân mình.

Đã 4 năm kể từ cái ngày “đen tối” ấy. Lúc ấy, tôi vẫn nghĩ rằng ly hôn là điều đáng sợ nhất và kinh khủng nhất có thể xảy ra trong cuộc đời. Tưởng rằng, tôi đã gục ngã hoặc thậm chí còn nghĩ mình có lẽ sẽ chết đi còn hơn.

Ngày hôm đó, đi làm về, như mọi bận, tôi tranh thủ lên phòng thay đồ trước khi xuống cơm nước cho cả nhà. Bóng người trầm ngâm trong bóng tối với hơi khói từ điếu thuốc khiến tôi giật bắn mình. Bật đèn lên, thấy anh vẫn liên tục nhả khói mà không quay lại. Tôi gặng hỏi: “Có chuyện gì không hay xảy ra hả anh?”. Anh lấy tay dụi dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi quay lại. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói một câu tôi không thể nào quên: “Anh định đợi ăn tối xong, nhưng có lẽ anh dối lòng như thế đủ rồi. Anh không còn cảm xúc với em và muốn ly dị”. “Ly dị” – trời đất như sụp đổ trước mắt tôi. Ngồi phịch xuống giường, tôi cảm giác như cơ thể đang tê liệt, gần như không xác định được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Lúc ấy, bao nhiêu câu hỏi trong đầu cứ dồn dập tới: “Tại sao anh muốn ly dị? Có phải vì anh đã có người khác? Sao anh không còn yêu tôi? Tôi sẽ sống như thế nào? Con tôi sẽ ra sao? Tôi đã làm điều gì sai?”… thế nhưng tôi đã không thể mở lời để hỏi anh được một câu. Không nhớ là bao lâu sau, tôi ngồi như bất động trên giường. Sau đó, tôi đứng dậy, lặng lẽ xuống bếp và nấu nướng. Bữa ăn không một lời. Hai đứa trẻ dường như hiểu chuyện, chúng cũng ngồi im re thay vì nghịch ngợm, trêu đùa nhau như thường lệ.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đã thấy tờ đơn ly hôn đặt ngay ngắn trên bàn. Thế nhưng, phải mất đến 3 ngày sống trong câm lặng, tôi mới mở lời với anh. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau, tâm sự cùng nhau như những người bạn. Anh chia sẻ về quãng thời gian sống cùng nhau, tình yêu đã phai nhạt ra sao và anh thấy trở nên vô cảm với vợ thế nào. Lúc ấy, hình như tôi nghe những lời anh nói bình thản lắm. Nhưng lúc màn đêm buông xuống, dày vò một mình, mỗi lời của chồng như một vết dao cứa thật sâu vào trái tim. Nước mắt đầm ướt gối. Nghĩ lại quãng thời gian 8 năm sống cùng nhau, tôi đã chuyên tâm lo cho gia đình, con cái thế nào, đã lao lực kiếm sống ra sao mà tôi nghẹn cả ngực. Tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân, cả những sở thích cá nhân chỉ để chồng con được ăn ngon, mặc đẹp mỗi ngày, ấy thế mà… Càng nghĩ, tôi càng hận chồng và cũng ngộ ra rằng, mình còn yêu chồng, còn cần chồng lắm. Vật vã trong cơn đau khổ, tôi đinh ninh rằng, chồng tôi thực sự đã có người đàn bà khác.

Tâm can bị vò xé, tôi xin nghỉ làm, mặc kệ các con cho ông bà ngoại, tôi nằm bệt trên giường, không ăn không uống mấy ngày trời. Mặc cho bố mẹ can ngăn, khuyên bảo, tôi nằm lỳ trên giường với những mâu thuẫn cào cấu trong đầu. Chồng tôi vẫn đi về bình thường, lo cho các con ăn ngủ, nhưng cũng tuyệt nhiên không nói một câu gì.

Không biết đến ngày thứ tư hay thứ năm, tôi vùng chăn, nói với chồng bằng một giọng thù hằn: “Được rồi, chúng ta ly hôn. Hai đứa sẽ ở với em. Thứ gì cần chia đôi anh cứ chia”. Với một cái giọng buồn bã, anh trả lời: “Anh không cần gì cả, anh sẽ để lại tất cả, chỉ mong em và các con được bình yên”. Tôi cười khẩy, tự nhủ “Chính anh đã phá đi sự bình yên, anh đã làm đảo lộn mọi thứ, vậy mà giờ anh lại mong cho tôi và con bình yên”.

Chúng tôi ra tòa trong nỗi dằn vặt như vậy. Nhưng điều mà tôi không nghĩ đến là, cái sự vật vã sau ly hôn nó còn khủng khiếp hơn trước đó. Tôi đã tự vấn hàng trăm hàng nghìn lần về cuộc hôn nhân đổ vỡ, đã ngồi so sánh với hạnh phúc của bạn bè rồi dày vò mình. Chưa kể, mỗi ngày, nỗi cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo cứ bám riết khiến tôi co quắp, không ngủ nổi. Cái hơi của chồng cũ vảng vất khiến tôi như phát điên. Tôi thay hết đồ đạc trong phòng nhưng rồi cũng không ăn thua. Những cơn mất ngủ triền miên khiến ai nhìn tôi cũng ái ngại. Tôi mặc kệ những lời khuyên, sống trong chiếc mai rùa u tối như thế trong gần một năm trời.

Cho đến một ngày, con trai thứ hai ngất xỉu tại lớp học vì bị bạn đánh tôi mới tỉnh người. Nhìn gương mặt con gầy gò, xanh xao trên giường bệnh mà tôi ứa nước mắt. Gần một năm, tôi đã bỏ mặc các con, bỏ mặc bản thân mình. Nhìn bố mẹ, nhìn các con, tôi mới ngộ ra là lâu nay tôi làm khổ nhiều người quá. Chỉ vì một người đàn ông, tôi đã hành hạ những người thương yêu nhất.

Sau khi con trai ra viện, việc đầu tiên của tôi là đi sửa tóc, qua spa quen thuộc để chăm sóc da và shopping sắm những món đồ thật duyên dáng. Mọi người bắt gặp đều ngỡ ngàng khi thấy tôi lại trở nên tươi tắn như trước, ai cũng mừng. 

 

Tôi sắp xếp lại cuộc sống của ba mẹ con, giờ giấc sinh hoạt, chế độ ăn ngủ nghỉ. Tôi cũng lên kế hoạch xốc công việc mà ngần ấy thời gian tôi làm trong sự "lơ tơ mơ". Bất ngờ thay, khi không còn phụ thuộc vào chồng, tôi cảm thấy mình nhiều thời gian hơn cho các con, cho người thân và cả chính bản thân mình. Mỗi ngày, tôi không còn phải nghĩ xem hôm nay chồng muốn ăn gì, ăn mặc ra sao, có phải là lượt hay không, có "léng phéng" với cô gái nào, lương đưa về bao nhiêu... Mọi thứ tôi đều có thể chủ động và sắp xếp theo ý của mình, không phải phụ thuộc vào ý kiến của chồng như trước. Dẫu mỗi tối, cái cảm giác cô đơn vẫn còn, nhưng việc trò chuyện với những người bạn hay dạy con học đã choán đi gần hết thời gian đó, tôi thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Cuối tuần, chồng cũ vẫn qua đón các con đi chơi, dẫu không hồ hởi, nhưng tôi cũng không còn tỏ ra lạnh nhạt và xa lánh như trước đó. Tôi hiểu rằng, một khi không còn tình yêu, không còn cảm xúc, dẫu có níu kéo hay dày vò nhau thì cũng chỉ khiến cả hai khổ sở. Khi rời xa nhau, có nghĩa là chúng tôi đã đi hết quãng đường cùng nhau, giờ sẽ là quãng đường mới và có thể, với những người bạn đồng hành mới. Nó cũng giống như, trước đó, tôi đã luôn vịn vào một chiếc cọc để bước, còn bây giờ, khi không còn chiếc cọc đó nữa, một là tôi sẽ gục ngã như trước đó tôi đã từng, hai là tôi tự đứng dậy và bước đi.

Tôi không thể thay đổi được những gì đã diễn ra trong cuộc sống ở quá khứ, những sai lầm của cả tôi, cả chồng cũ để biến cuộc hôn nhân trở nên vô vị và nhạt nhẽo nhưng tôi vẫn có thể thay đổi được hiện tại và tương lai của mình. Chưa kể, lúc này, tôi vẫn đang là "chiếc cọc" của các con, tôi sẽ còn phải đồng hành với các con cho tới khi chúng đủ lông đủ cánh.

Cái ngày định mệnh 4 năm về trước, tôi vẫn không thể nào quên, dẫu sao, nó vẫn là cái mốc làm thay đổi cuộc sống của tôi. Có chăng lúc này, tôi đã nhìn nhận mọi thứ theo cách khác, và rằng, khi không có người đàn ông bên cạnh, tôi vẫn có thể sống tốt như đã từng.

Theo  Tường Vi/ ĐO

 

people like INLOOK.VN fanpage