Bạn đang ở đây

"Tôi sợ đàn ông Việt Nam quá"

“Tôi nói thẳng tôi sợ đàn ông Việt Nam quá! Tuy không phải là tất cả, nhưng ấn tượng về chồng tôi làm tôi sợ khủng khiếp! Tôi nhận ra đàn ông thích “dìm hàng” phụ nữ và ngu hóa vợ mình để cô vợ chỉ biết đến ông chồng còn ông chồng thì biết đủ thứ trên đời”
> Khi một người hỏi, hai người xấu hổ
> Cay cay khói bếp
> Bức thư gây chấn động của bố gửi con gái
Ngay từ khi còn là sinh viên báo chí, chị Đặng Thị Tuyền đã có nhiều bài viết hay, sắc sảo được đăng tải trên nhiều tờ báo lớn. Nhiều lần đi tác nghiệp, điều tra để viết bài chị đã bị đánh thâm tím mặt mày nhưng vẫn không hề sợ và bớt yêu nghề báo.
 
Nhiều người tưởng rằng với cá tính mạnh mẽ như chị chắc chắn sẽ đầu quân về một tòa soạn lớn để phát triển sự nghiệp. Nhưng ngay khi ra trường chị bất ngờ lấy chồng và sau hơn 2 năm làm vợ chị quay về Hà Nội làm phóng viên tự do và chăm con một mình.
 
Trong những ngày chăm sóc đứa con mới chào đời chị Tuyền đã không ngần ngại trải lòng mình về chuyện kết hôn, li hôn và cuộc sống của một người mẹ đơn thân với độc giả kienthuc.net.vn
Chị Đặng Thị Thanh Tuyền
Lấy vì cá tính, bỏ cũng vì... cá tính
 
Chị quyết định kết hôn vì tình yêu hay vì lý do nào khác ngoài tình yêu?
 
Tôi là phụ nữ, chuyện kết hôn cũng như tất cả những người phụ nữ khác, ban đầu vì yêu, sau đó mong muốn có một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Vậy tại sao chị lại quyết định kết thúc cuộc hôn nhân của mình sau thời gian chung sống khá ngắn ngủi?

Tôi không biết nói sao, đến lúc này thì đổi cho số phận vậy. Đại loại là số phận con người phụ thuộc vào những quyết định, những lựa chọn. Một lúc nào đó bạn phải đưa ra một quyết định, có thể nó không được sáng suốt nhưng bạn vẫn phải làm vì đó là điều phù hợp nhất tại thời điểm đó.

Có thể, tôi đã không đủ bình tĩnh hoặc sáng suốt để nhìn xa hơn về hôn nhân, nhưng tôi quyết định li hôn vì tôi không đủ đức hi sinh cho cuộc sống vợ chồng.

Chồng tôi không thích tôi quá hăng hái trong công việc. Lúc đầu, chồng tôi yêu, lấy tôi vì cá tính. Nhưng khi lấy nhau, anh ấy không chấp nhận được cá tính đó và bắt tôi thay đổi. Tôi cũng đã thay đổi nhưng đó không phải con người tôi.

Trước khi lấy chồng tôi, rõ ràng tôi là người liều lĩnh trong công việc, giao tiếp xã hội nhiều. Uốn tôi thành một con người chỉ biết nhìn về phía chồng, tôi thấy tôi xấu tính hơn. Và khi chỉ nhìn về phía anh ấy tôi phát hiện nhiều thứ chúng tôi không hợp nhau và tính anh ta cũng xấu tệ hại.

Sau đó là tranh cãi và chống đối nhau. Cuộc sống bị chúng tôi biến thành địa ngục. Thật kinh khủng khi phải nói chuyện với nhau. Đến một lúc nào đó không chịu được thì li thân, rồi ly hôn.

Theo chị kể thì có vẻ chị đã bị “sốc” nặng sau hôn nhân thì phải?

Ý nghĩ chia tay nhau hình thành trong đầu tôi sau khi kết hôn không lâu. Nhưng tôi vẫn là một phụ nữ mang tính cách Việt mặc dù tư tưởng có chút phá phách.
 
Nhưng tôi đã thực sự sốc khi chồng tôi đề cập đến ly hôn. Tôi đã lặng người và nghĩ đến việc thay đổi bản thân. Nhưng cuộc sống hôn nhân mệt mỏi quá, tôi cũng không đủ bình tâm để suy nghĩ lại.

Ký vào giấy ly hôn, rồi lao vào công việc, tôi thấy mình thoải mái hơn. Tôi nghĩ chồng tôi cũng như thế. Chúng tôi có một thời gian hơn 2 năm kéo nhau xuống mức trì trệ. Tôi thấy được giải thoát, tôi cũng tin chồng tôi có cảm giác đó.

Ngoài việc chị không chịu được vì chồng muốn chị thay đổi theo cách riêng của anh ấy thì còn lý do nào khác không?

Việc đổ vỡ trong cuộc hôn nhân này, tôi cũng không biết lí do chính để mình chia tay là gì. Nhưng khi chia tay rồi, tôi bình tâm và suy nghĩ lại, có thể đó là sự hợp lý trong cuộc sống.

Nếu nói hôn nhân đóng khung vào bạn rồi và bạn không được cựa ra khác gì bạn chuẩn bị nằm vào quan tài. Ai đó phản đối và bảo tôi bồng bột, tôi không tranh cãi.

Đây chỉ là câu chuyện riêng của tôi. Nhưng tôi quan niệm (lúc tôi đã bình tâm rồi mới đủ sức để quan niệm): Cuộc sống có những sai lầm. Người ta không thể gặm nhấm mãi sai lầm của mình. Đôi lúc đập đi một bức tường xây nham nhở và lỗi móng để làm lại còn hơn cứ xây lên mà lúc nào cũng phấp phỏm lo sợ.

Tôi nghĩ hôn nhân hay cuộc sống cũng như một bài toán. Bạn giải đúng ngay từ đầu sẽ ra kết quả đúng thôi. Còn bạn đã sai, sớm muộn gì cũng ra kết quả sai, và tất nhiên phải làm lại thôi.
 
Tôi sợ đàn ông Việt Nam quá!
Người Việt Nam vẫn còn kì thị chuyện ly hôn và phần lớn người phụ nữ thường chấp nhận, hi sinh mình để giữ mái ấm gia đình dù không còn hạnh phúc nhưng hình như chị không thuộc tuýp phụ nữ này?

Có thể nếu tôi lựa chọn chịu đựng và chờ đợi mọi thứ qua, chắc mọi thứ sẽ yên lặng trở lại. Nhưng tôi không biết tôi có hạnh phúc hơn được không?

Tôi nói thẳng tôi sợ đàn ông Việt Nam quá! Tuy không phải là tất cả, nhưng ấn tượng về chồng tôi làm tôi sợ khủng khiếp! Tôi nhận ra đàn ông thích “dìm hàng” phụ nữ  và ngu hóa vợ mình để cô vợ chỉ biết đến ông chồng còn ông chồng thì biết đủ thứ trên đời.

Còn chuyện kỳ thị, tôi từng nói chuyện với nhiều phụ nữ, họ cũng không hạnh phúc và cũng thường than thở với tôi về cuộc sống của họ. Nhưng họ lại khuyên tôi không nên li hôn.

Thế đấy! Chúng ta lấy quan niệm ra để đánh giá, nhưng cuộc sống thực tế có những ngõ ngách khác nhau, mình đi thế nào có ai biết được đâu. Và có ai đi thay mình đâu? Vì thế, tự mình quyết định, tự mình lựa chọn và kết quả mình nhận lấy dù thế nào thì cũng là phù hợp nhất với mình. Cái gì chưa ổn thì sẽ khắc phục thôi.

Chị đã hứng chịu búa rìu dư luận như thế nào sau khi ly hôn?

Không, tôi không chịu búa rìu dư luận. Chỉ có bố mẹ tôi là phản ứng và buồn lòng thôi.

Tôi luôn nói tôi đã ly hôn, có người thì bình thản,có người hơi ngỡ ngàng. Có thể sau lưng tôi, họ sẽ đánh giá, nhưng căn bản là tôi không nghe thấy.

Có một kinh nghiệm trong cuộc sống của tôi thế này: Nếu bạn than vãn về hoàn cảnh của bạn, dư luận sẽ đánh giá bạn là sai lầm. Nhưng nếu bạn sống tốt cuộc sống của bạn thì dư luận sẽ không ném đá hoặc bổ rìu vào đầu bạn. Thế nên tôi chỉ cần sống thật tốt là được.
 
Cố sống với nhau chỉ làm tổn thương con cái
Được biết sau khi ly hôn chưa được lâu chị phát hiện ra mình có em bé. Sao chị không vì đứa con mà hàn gắn lại gia đình để con có bố, có mẹ?
 
Nếu hàn gắn thì vì cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải vì em bé. Thực ra đứa trẻ nào sinh ra chả có bố, có mẹ. Nhưng cái khuyết chỉ là cái danh.

Tôi không nặng nề hay cấm đoán việc bố của con tôi có trách nhiệm với nó nhưng bản chất chúng tôi không sống được với nhau thì khó có thể hàn gắn.

Tôi đã chứng kiến những cặp vợ chồng cố sống với nhau, tổn thương con cái lắm. Họ tưởng cái vỏ bọc có thể che mắt con trẻ, nhưng chúng nhạy cảm lắm.

Đã ở trong hoàn cảnh như thế này, nói gì thì bố, mẹ cũng có lỗi. Sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm giải thích và làm cho con hiểu rằng, đó là khiếm khuyết trong cuộc sống. Người ta không bị khiếm khuyết này sẽ chịu khiếm khuyết kia. Chấp nhận những thứ mình có vì những thứ mình có là tốt nhất với mình, với hoàn cảnh của mình.

Nhưng chín tháng mang nặng đẻ đau không có một người đàn ông để dựa dẫm chắc hẳn nhiều lúc chị cũng cảm thấy buồn, tủi?

Nói không chạnh lòng thì không đúng. Nhưng tôi làm việc nhiều, những lúc chạnh lòng đến và qua đi rất nhanh.

Tôi muốn xây dựng một cái mới. Tôi chưa thấy việc bắt đầu cái gì mới mà không vất vả. Nhưng đó chỉ là một quy luật tất yếu của cuộc sống thôi. Lúc nào cũng có những chuyện buồn, chuyện vui vây quanh bạn như bạn ăn cơm hay uống nước hàng ngày, kể cả bạn có chồng bên cạnh hay không.

Chị có thường xuyên phải sử dựng nước mắt để quên nỗi buồn không?

Một vài lần tôi có khóc vì mệt mỏi. Nhưng tôi chưa bao giờ buồn. Cái đó xa xỉ với một người như tôi.

Tôi có một kiểu phản ứng cái gì tôi đau tôi sẽ nói tôi đau, khỏi thì thôi. Giống như bạn không may bị đứt tay, bạn phải kêu lên chứ. Rồi băng lại, bạn lại thôi và sẽ sinh hoạt, làm việc bình thường đúng không? Bất hạnh tâm hồn cũng tương tự như tai nạn về thể xác. Khi khỏi sẽ có sẹo, không tránh được đâu. Buồn thì sẽ đi với đau âm ỉ, đau dài. Tôi sợ cảnh làm đau bản thân mình lắm!
 
Đàn ông vẫn tuyệt vời theo cách nào đó
Sau đổ vỡ hôn nhân, trong mắt chị đàn ông như thế nào?

Tôi nói rồi, tôi sợ tư duy gia trưởng của đàn ông Việt Nam. Nếu ấn tượng gì đó về họ thì tôi nghĩ chỉ trong công việc thôi vì chỉ có cạnh tranh trong công việc họ mới bớt suy nghĩ dìm hàng và ngu hóa phụ nữ.

Không hiểu sao đàn ông lại coi vợ là hòn bột để mình nặn chứ? Tôi nói có thể phiến diện, nhưng quan điểm cá nhân của tôi là thế. Hoàn cảnh quy định cách nhìn cuộc sống, có nhồi vào đầu tôi những thứ gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ nhìn theo những gì tôi biết. Chúng ta chỉ nhìn cuộc sống với những gì xảy ra với bản thân thôi. Lúc nào mở mang tầm nhìn, tôi sẽ phát ngôn khác. Nhưng giai đoạn này là thế!

Nói chuyện bình thường với đàn ông không sao nhưng nếu có dịp là tôi chế giễu, nói cay độc về họ. Đó có thể là khiếm khuyết trong tư tưởng. Nhưng dù sao nếu có những người trong tuýp đàn ông không sòng phẳng là tôi sẽ cư xử như thế.

Nói như vậy không có nghĩa là tôi “vơ đũa cả nắm”, đàn ông vẫn tuyệt vời theo cách nào đó, nhưng tôi chưa may mắn nhìn ra hoặc được gặp.

Vậy sau sự đổ vỡ này chị có định tái hôn nữa không? Và người đàn ông mà chị muốn thì phải hội tụ những đức tình như thế nào?

Cái này không biết. Đàn ông thì vẫn là đàn ông. Không có tiêu chuẩn gì cả. Tương lai tôi cũng đâu phải như thế này nữa. Còn sự lớn lên, trưởng thành trong tư tưởng nữa chứ. Con người ta mà bất biến thì làm tượng mất rồi.

Nếu được dành một lời khuyên cho những người cùng cảnh ngộ với chị, chị muốn nói gì?

Tôi thích câu nói của Steve Job: Hãy cứ luôn yêu thương, hãy cứ mãi dại khờ.
 
Theo Bee
people like INLOOK.VN fanpage