Bạn đang ở đây

Em sẽ đến cùng cơn mưa

Một cuốn tiểu thuyết đầy hương vị của tình yêu và tình gia đình. Nơi mọi thứ trôi qua lặng lẽ như dòng chảy êm ái của đời sống tâm hồn. Nơi phát ngôn cho những ước nguyện tình yêu, những toan tính dịu dàng nhằm níu giữ người yêu một lần đã mất. Tiểu thuyết Nhật "Em sẽ đến cùng mùa mưa" chứa đựng điều gì đó rất đặc biệt: nhẹ như hơi thở nhưng đọng lại lâu và ngọt như mật ong.

Tôi đã thầm cầu nguyện cùng với Takkun khi đọc đến đoạn mùa mưa gần kết thúc, khi còn 2 ngày thì Mio, người vợ yêu quý của anh sẽ lại trở về “Tinh cầu Lưu Trữ”, cách anh nói với cậu bé Yuji đáng yêu thay cho cái chết của người vợ.

Một lời mặc cả với thiên nhiên, có lẽ anh đã ước mùa mưa cứ kéo dài mãi mãi, để Mio ở lại với anh và Yuji, không bao giờ rời xa. ...
Nhưng không ai có câu trả lời, cũng không hề có lời đáp lại cho nguyện cầu đó, không ai biết tại sao Mio lại ở đây, sau khi cô đã mất 1 năm trước. Mà dù có thì thực sự Takkun cũng không quan tâm nhiều tới lý do, với anh Mio ở đây là quá quá đủ, “Thật hết sẩy”, dù cho cô ấy là “hồn ma”, hay một phép thuật nào đó đi chăng nữa, thì anh cũng không quan tâm.

"Mio ngủ thiếp từ lúc nào.
Tôi im lặng, ngắm nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn màu cam. Người nàng phập phồng theo nhịp thở.
Nàng đang thở. hệt như nàng vẫn còn sống.
Bỗng ký ức của những ngày tháng cuối cùng của nàng ùa về khiến tim tôi đau nhói.
Tôi sẽ lại mất nàng ư?
Tôi muốn ở cạnh nàng. Mãi mãi, cho tới khi nhắm mắt,
Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng còn nhớ chuyện của hai chúng tôi.
Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh"


Một câu chuyện mong manh như thủy tinh khiến chúng ta, những người trân trọng tình yêu thấy rung động mãnh liệt.

486564_343737215704221_287810172_n.jpg

Ichikawa Takuji đã thật tài tình tạo dựng cốt truyện để khéo léo đưa hết phần câu truyện từ khi hai người yêu nhau đến lúc Mio mất, qua những lời kể của Takkun cho Mio bởi cô không còn nhớ được gì. Câu chuyện hiện lên chân thực, giản dị, gần gũi lắm; đến mức tôi có cảm giác giống như cái ly cafe đang ở cạnh tôi vậy, không xa lạ. Những câu chuyện đó được kể lại dần dần “Poco Poco”, từng chút một, từng ngày một... Mỗi ngày Takkun ra khỏi nhà đi làm, đến văn phòng, làm việc trong hạnh phúc, như một kẻ đang yêu say đắm mối tình đầu, và chỉ trực chạy về để biết người yêu – người vợ của mình vẫn đang ở nhà, không biến mất. Hết giờ làm anh vội về nhà để nghe giọng quen thuộc, ngắm nhìn vóc đáng quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, không lẫn đi đâu. Anh đã yêu vợ mình sau 6 năm chung sống, yêu lại lần nữa, và lần này không khác mấy so với lần đầu, nguyên vẹn và nguyên chất. Đến mức khi Mio về, rời khỏi hành tinh này, cô ấy phải thốt lên “ghen tỵ” với người vợ thực sự, Mio hồi còn sống.


Cuộc sống bộn bề này sẽ giữ lại điều gì, sẽ cuốn trôi đi những gì? Ai có thể biết được điều đó cơ chứ! Nhân vật Takkun được tác giả vẽ lên thật là hợp với cuộc sống đó, đến mức tôi đã hỏi EM tôi: “Liệu đây có phải là tự truyện của tác giả?”. “Chắc là không đâu!” – EM tôi nói.

Giữa cuộc sống của người Nhật mà tôi biết, tôi chưa được gặp một Takkun nào cả, một Takkun với nỗi lo sợ thường trực thái quá, lúc nào cái van giữa dạ dày với tim cũng trực mở ra “Cạch” một cái; một Takkun sống khép mình, nội tâm... có vẻ như không giống phần đa người Nhật bận rộn, chính xác; nhưng lại ăn nhập với lời hẹn của Mio, có lẽ chính sự vụng về của Takkun – người có cái tên nghĩa là Khéo léo ấy, là lý do, để Ai Đó – người tạo ra tinh cầu này chăng, đã cho Mio đi một bước nhảy thời gian, để được yêu 2 lần một người đàn ông, để được chăm sóc những người đàn ông của cuộc đời mình.

Tôi đã tự đặt câu hỏi rằng “Liệu không được qua bước nhảy thời gian đó, Mio vẫn sẽ yêu Takkun chứ?” Và tác giả đã để Mio trả lời tôi, trả lời tất cả những độc giả khác, rằng họ sẽ vẫn lựa chọn như vậy, Mio vẫn sẽ đến với người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình ấy, dù phải chuyển chỗ ở, vì cô không thể chịu được sự lạnh nhạt (dù là giả bộ) của người mình yêu. Và Khi Mio nói sẽ cưới Takkun, Takkun vẫn sẽ đáp lại rằng: “Nếu em chấp nhận người như anh”.


Em sẽ đến cùng cơn mưa tức là em sẽ đi khi mùa mưa hết, “Cuộc hội ngộ nào chẳng có chia ly, nhưng nếu như nghĩ về sự chia ly đó thì cuộc gặp gỡ này đã chả có gì thú vị ngay từ đầu”.

Cảm ơn tác giả Ichikawa Takuji, cảm ơn người đã dịch cuốn sách, cảm ơn Nhà xuất bản... tất cả đều thật tuyệt! Tôi đã tìm thấy mình trong cuốn sách đó, đã tìm thấy hình ảnh EM của tôi trong cuốn sách đó, tôi tin nhiều độc giả cũng vậy, đã vững tin hơn vào tình yêu và cuộc sống này.

H.T tổng hợp/ Inlook.vn

people like INLOOK.VN fanpage