Bạn đang ở đây

Nam sinh cụt hai tay và giấc mơ tỷ phú

Sinh ra, bị cụt hai tay, cơ thể em cũng không phát triển, nhiều lần đi khám, bác sĩ không thể xác định được em bị bệnh gì. Nhưng giờ đây, em đã là cậu sinh viên năm hai.

16 năm ăn thịt cóc để trưởng thành

Nguyễn Minh Phú năm nay 22 tuổi, ở Nghệ An. Hiện Phú là sinh viên năm hai, khoa Khoa học máy tính, Đại học Công nghệ thông tin TP.HCM). 
Ba Phú từng tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Ngày hòa bình lặp lại, ông lập gia đình và sinh được 4 người con nhưng chỉ riêng Phú bị cụt hai cánh tay từ khi mới sinh ra. 
 
Ngày sinh ra, cơ thể Phúốm yếu, không phát triển. Lên6 tuổi, Phú vẫn không biết nói, biết đi và thường xuyên đau ốm. Thương con, bố mẹ Phú phải chạy khắp nơi chữa trị cho em nhưng các bác sĩ vẫn không bắt được bệnh. 
 
Một hôm có người hàng xóm mách nước, cho Phú ăn thịt cóc, may ra cơ thể em sẽ phát triển bình thường. Dù không tin nhưng bố mẹ Phú vẫn “liều” đi bắt và săn lùng mua con cóc về làm thịt choPhú ăn.
 
Tất cả những thành tích mà Phú đạt được đều xuất phát từ đôi chân và sự nỗ lực của bản thân
 
Và điều kỳ diệu đã xảy ra, từ ngày ăn thịt cóc, Phú khỏe hơn. Em biết nói, biết đi và không còn thường xuyên đau ốm như trước. 
Phú kể: “Em nghe bố mẹ kể lại, ngày đó, bố mẹ em mừng khôn xiết khi thấy em phát triển bình thường. Nhưng cũng từ ngày em ăn thịt cóc, trên cơ thể thường xuyên có những con mụn cóc mọc. Lúc này bố mẹ lại tiếp tục cuộc chiến chữa mụn cóc. Em vẫn sống chung với thuốc”.
 
Cho đến nay, dù đang là sinh viên năm hai đại học nhưng bố mẹ Phú vẫn thường xuyên đi săn lùng con cóc làm thịt cho Phú ăn. 
 
 
Ôm giấc mơ tỷ phú vì…thương ba
 
Trao đổi với chúng tôi, Phú cho biết, ước mơ của em sau này sẽ trở thành một tỷ phú để có tiền xây căn nhà cho ba mẹ ở. Ước mơ đó có lẽ không quá xavới với Phú, khi hơn 20 năm qua, em đã từng bước thực hiện ước mơ đó, tất cả nhưmộtkỳ tích. 
 
Để được đi học như các bạn, Phú phải chập chững tập viết bằng đôi chân bé nhỏ của mình. Đầu tiên, em lấy những viên gạch bể vẽ và viết những đường thẳng khắp sân nhà. Nhưng để cầm những viên gạch vỡ nát bằng đôi chân, ba em (ông Nguyễn Quý Lộc) phải luôn ở bên để nắn nót cho em từng động tác một, nhất là hai ngón chân (ngón cái và ngón út) nắm chắc viên gạch.
 
Khi viết bằng gạch thành thạo, Phú chuyển qua viết bằng phấn và viết trên bảng đen. Nhưng càng viết, những đầu ngón chân em đều lở loét, dù tra thuốc vẫn không dứt hẳn. 

Phú nói: “Thương em, ba mẹ nói em đừng cố nhưng vì muốn được đi học và muốn tập viết thành thạo để không phụ lòng bố mẹ, em vẫn khăng khăng đòi viết. Vì vậy mà hằng đêm, khi e ngủ say, mẹ lại lén tra thuốc cho em. Sáng hôm sau, em lại ngồi dậy tiếp tục viết”.
 
9 tuổi, Phú mới bắt đầu học lớp 1. “Năm đó, mỗi lần đến lớp, em chẳng muốn đi học một tẹo nào vì các bạn trong lớp thường xuyên chọc ghẹo và chế giễu. Về đến nhà em nhất quyết đòi nghỉ, nhưng khi nghe bố mẹ và mọi người khuyên “con như thế thì phải học thật giỏi để chứng minh khả năng của mình", em lạigắng học giỏi và được các bạn rất ngưỡng mộ” - Phú nhớ lại. 
Và cứ thế 12 năm liền Phú đều đạt học sinh giỏi, nhất là môn Anh văn và Tin học.
 
Năm học lớp 7, Phú được mệnh danh là một chuyên gia về máy tính. Phú cho biết, việc sử dụng những thao tác trên máy tính bằng đôi chân rất khó khăn nhưng em chỉ học trong vòng một tuần. Sau đó, vì niềm đam mê và yêu thích, em đã theo đuổi cho đến hôm nay.
 
Ngày được vào trường Đại học Công nghệ và Tin học TP.HCM Phúvui khôn xiết. Em nói ước mơ làm một chuyên gia phiên dịch những phần mềm trên máy tính của em đã gần được thực hiện. Hạnh phúc nhất là khi em nhìn thấy nụ cười trên môi của cả ba lẫn mẹ.
 
Dù phải lặn lội từ Nghệ An vào Sài Gòn học tập với những người khuyết tật như em gặp rất nhiều khó khăn, nhưng bên cạnh em luôn có ba động viên và lo cho những việc sinh hoạt hằng ngày. 
Phú tâm sự, em rất thương ba, ba như người bạn, người thầy, người mẹ và thậm chí là người vợ của em vậy. Ba giúp em học hỏi cũng như là động lực để em luôn cố gắng.
 
Năm nay ba Phú đã tròn 60 tuổi. Người đàn ông từng tham gia chiến tranh, từng bị chấn thương sọ não, thoái hóa đầu gối trái và là thương binh 4/4 nhưng vẫn phải vào Sài Gòn để vừa đi làm thêm, vừa chăm sóc Phú. “Mỗi lần nhìn thấy ba, em thương nhiều lắm, mà em chỉ biết gắng học để ba vui” - Phú chia sẻ.
 
Em vui vẻ nói về những dự định về tương với chúng tôi. Hai năm nữaPhúmới tốt nghiệp đại học và năm 30 tuổi, em sẽ trở thành một “tỷ phú”, phấn đấu tự mình xây nhà cho ba mẹ, tránh mưa, tránh nắng. Sau khi ra trường, em sẽ cống hiến sức lực và trí thông minh của mình phục vụ cho những việc có ích.
 
Phú vui vẻ: “Nhìn từ dưới lên, em còn thua kém rất nhiều nhưng nhìn từ trên xuống, em vẫn còn hơn rất nhiều người. Vì vậy, em sẽ phấn đấu nhiều hơn nữa để không phụ lòng những người đã tin tưởng em".

 

Theo Ngọc Thân - VTC

people like INLOOK.VN fanpage