Bạn đang ở đây

Nhật kí thất nghiệp: (1) Cả thế giới đều phản bội mình

Mình kể với inlook.vn câu chuyện của mình, để trút vơi những đau khổ mà mình đã chịu đựng khi rơi vào cảnh thất nghiệp, thất tình và vô gia cư! Bạn tin không, tất cả đổ ập xuống trong một buổi chiều...

Chạy xe ra khỏi công ty, nén lòng bảo đừng khóc, mà chỉ một đoạn thôi nước mắt đã lưng tròng.  Nhìn lại tòa nhà cao sừng sững mà trước đây mình vô cùng tự hào khi bước vào, bỗng thấy vật đổi sao dời sao mà nhanh như một cái lật bàn tay. Đáng đời chưa. 27 tuổi, thấy trời đất như sụp đổ dưới chân. Toàn bộ tài sản mình góp vốn vào công ty, bao năm mình cống hiến cuối cùng tan nhanh như bọt biển. Mình ra đi với hai bàn tay trắng vì đã quá tin tưởng người yêu, tin anh và mình có thể gây dựng lên cơ nghiệp bằng hai đôi tay cùng xây đắp. Nhưng giờ mình phải ra đi với hai bàn tay trắng và nỗi ê chề vì không đứng tên khối tài sản, vì sếp nói thẳng: "Anh có người yêu mới rồi, đó là người mẫu Quỳnh Anh- thư kí mới của anh". Mình đã hiên ngang bước đi mà không lấy lại bất cứ cái gì. Hai kẻ  phản bội đó sớm muộn cũng thân bại danh liệt mà thôi!

Nhưng giờ mình biết đi đâu đây?...

Sài Gòn đổ nắng. Chạy xe miên man ngoài đường mà mình chẳng muốn dừng lại.  Càng chạy xe nước mắt càng chảy. Mọi thứ quá nhanh đến mức mình không còn kịp nhận ra được chuyện gì.  Mình chui vào một quán cafe. Bảo vệ nhanh chóng giữ xe, nhân viên mời vào, đưa menu. Nếu họ biết mình đang thất nghiệp, nếu biết mình bị đẩy ra đường nên mới vào đây, liệu họ còn ân cần như thế này không nhỉ? 

Gọi một cốc cafe sữa. Chút đắng pha chút ngọt ngào. Lại tự nhủ: “Cánh cửa này khép lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra”, tự nhủ “Sếp không phải người đàn ông duy nhất trên đời”, tự nhủ “những kẻ phá bĩnh như Quỳnh Anh rốt cuộc chẳng thể được yêu thương dài lâu”...

Dùng phép thắng lợi tinh thần như vậy nhưng thật ra mình buồn hơn bao giờ hết. Mình gục xuống bàn, nuối tiếc, đau khổ và khóc òa.

Khóc cho đã rồi mới tự thấy mình dở hơi hết sức. Vào phòng vệ sinh rửa mặt, mình chỉ thấy trong gương một con bé hèn nhát, tự ti, thê thảm. Rửa mặt thật sạch, thoa một chút son, tính tiền và rồi mình xách xe ra đường. Quyết tâm tống mọi bụi bặm ra khỏi lòng, lang thang hết buổi chiều hoang.

Lúc này trời chỉ còn nắng nhạt. Xe mình bon bon chạy không có đích đến. Mình thấy những trái chò đỏ đỏ hồng hồng rơi rụng đầy trên tuyến đường An Dương Vương, thấy người ta tấp nập bán buôn, thấy những em sinh viên vác ba lô to sụ, tay xách hộp cơm vội vàng, thấy bác lao công quét đường mồ hôi nhễ nhại, thấy người ăn xin đang hi vọng đợi chờ từng đồng bạc lẻ, thấy những quán ăn vỉa hè ế khách, chủ quán ngồi vừa quạt xua chút nóng bức ngày tàn, vừa thẫn thờ nhìn dòng xe cộ qua lại.

Chợt nhìn lại mình. Áo quần đủ đầy, có xe để đi, có nhà để về, chỉ là gặp chút trục trặc trong công việc. Sao đã vội nản chí thế này?  Mình quay xe, hối hả trở về nhà, giờ này chắc bố mẹ đang chờ cơm.

Ừ thì thất nghiệp, một cánh cửa đóng rầm trước mắt mình. Và mình sẽ bắt đầu ra đi tìm một con đường mới. Mình khẽ mỉm cười.

Cửa mở, mẹ cười ngượng: “Mệt lắm không con? Công việc tốt chứ? Ba con lại đi đánh bài cầm nhà rồi con ơi”

Mình đứng như chôn chân. Sững sờ...

Phương PT/ Inlook.vn

people like INLOOK.VN fanpage