Bạn đang ở đây
Đâu phải là cổ tích…
Ảnh minh họa
Em cố tình xoay viết và đánh rơi nó xuống chân anh, anh luống cuống cúi xuống nhặt như thể sợ rằng người khác nhặt được thì anh sẽ không có dịp nhận từ em một nụ cười cảm ơn. Đã rất lâu em mới có cảm giác vừa vui vừa buồn cười như vậy....cách mình tiếp cận nhau như trẻ con anh nhỉ ?
Và mình cũng trở thành một đôi, cảm giác hạnh phúc ban đầu rồi cũng dần dần trôi qua bởi công việc, bởi gia đình và những người xung quanh và nhất là bởi tính cách của 2 đứa mình.
Những hờn giận, ghen tuông rồi cũng xảy ra....những cãi cọ, dằn vặt nhau xuất hiện ngày càng nhiều. Em biết mình đã bước chân vào giai đoạn khó khăn nhất của tình yêu, đã có lúc em muốn buông tay nhưng rồi anh vớt vát và níu kéo... Em cảm nhận được tình yêu của anh từ những cảm thông chia sẻ với những lo toan cho cuộc sống thường nhật của em, từ bờ vai vững chãi, từ cái nhìn đầy tin cậy. Nhưng sao em không thể hết đi cảm giác cô đơn, em dường như luôn thấy mình lạc lõng. Mỗi buổi tối đi làm về khuya em thật thấy thấm thía làm sao một câu trong bài hát Một mình "Ðêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ, cô đơn cùng với tôi về.....", em biết rằng khi em về đến nhà sẽ phải nghe những câu tra vấn và cằn nhằn của anh... em hiểu những điều đó bắt nguồn từ sự lo lắng nhưng em không thể không mỏi mệt.
Điều gì đến rồi cũng phải đến, loay hoay mãi trong sự ngột ngạt mình cũng đành phải chọn cách cổ điển nhất để chấm dứt nó. Chia tay. Anh có lẽ mãi mãi không thể hiểu nổi con người bướng bỉnh, ngang ngạnh như em. Và em cũng mãi mãi không thể hiểu tại sao anh luôn phải bắt em sống trong khuôn khổ mà anh đặt ra.
Chúng mình chắc sẽ không quá đau khổ khi không còn bên cạnh nhau, vì ai cũng đều có công việc riêng để khuất lấp đi nỗi buồn cũng như nỗi nhớ về nhau...phải không? Nhưng, em biết chắc rằng em sẽ có thêm một vết thương.... Có một khoảng trời riêng cho em khó quá phải không anh?
Trúc Trần
Hãy chia sẻ những vui buồn, cảm xúc của bạn về cuộc sống thường nhật với Inlook tại địa chỉ Mystory@inlook.vn.