Bạn đang ở đây

Hạnh phúc như nắm cát

“Đúng là hạnh phúc mong manh như nắm cát trong tay người, nắm chặt đến mấy cũng chẳng thể ngăn được cát trôi qua kẽ tay. Mình luôn sống vì chồng con, luôn có trách nhiệm với gia đình mà chồng vẫn phũ phàng bỏ đi theo nhân tình.”

nắm cát

Nghe cô bạn thân trải lòng về bi kịch hôn nhân dang dở, tôi giật mình thảng thốt. Trưa nay, tôi vừa nói dối chồng “về thăm chị họ dưới quê” để đi uống cà phê với “người ấy”. Biết rõ người ta đã yên bề gia thất, mình cũng “ván đã đóng thuyền” song tôi chẳng thể cưỡng lại được vẻ đẹp trai, ga lăng và nụ cười đầy mê hoặc...

Ngay từ những ngày đầu chân ướt chân ráo vào cơ quan, tôi đã rất ấn tượng với Trung. Không chỉ nhiệt tình giúp đỡ về chuyên môn nghiệp vụ, Trung còn tỏ ra tâm lý, biết quan tâm, chia sẻ để tôi nhanh chóng hòa nhập với môi trường làm việc. Bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán, dị nghị rằng Trung thực dụng, đạo đức giả, lăng nhăng... tôi vẫn thân thiết với anh. Và rồi hình bóng Trung neo đậu vào tâm trí từ lúc nào chính tôi cũng không hay biết.

Tôi trang điểm kĩ càng hơn, ăn mặc chỉn chu, hấp dẫn hơn, thường xuyên sang phòng Trung kiếm cớ hỏi han về công việc rồi nấn ná ở lâu để được gần Trung. Những hôm Trung xin nghỉ hoặc đi công tác, tôi thấy lòng trống rỗng, thấy ngày dài lê thê, thấy thiếu vắng một điều gì đó mà chẳng thể cắt nghĩa một cách rành rọt. Ở nhà, mỗi lần vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, tôi lại nghĩ đến Trung, lại ngấm ngầm làm phép so sánh giữa hai người đàn ông ấy và thế mạnh luôn nghiêng về phía Trung...

Sự tâm lý của Trung càng khiến tôi thất vọng về tính cách khô khan, cứng nhắc của chồng. Từ khi cu Bim chào đời đến nay đã gần 3 năm, chồng tôi quên hẳn việc tặng hoa, tặng quà cho vợ. Kỉ niệm ngày cưới, ngày sinh nhật tôi, anh không nhớ, dịp lễ tết, ngày dành riêng cho phái đẹp thì anh chép miệng thản nhiên thốt lên: “Bày vẽ hoa hoét làm chi cho tốn kém. Cứ tặng vợ bông hoa đồng tiền là đúng ý nhất”.

Tôi chủ động rủ đến rạp xem phim, đi thăm bạn bè, tham dự họp lớp... bao giờ anh cũng kêu bận để chối từ. Hãn hữu lắm mới có dịp hai vợ chồng đi chơi chung thì chẳng khi nào anh biết thể hiện tình cảm để tôi được “mát mặt”. Sự hẫng hụt đó bào mòn dần xúc cảm, đẩy tôi xa rời tổ ấm gia đình...

Một tuần trở lại đây, ngày nào trong giờ làm việc tôi cũng nhận được món quà là một bài hát từ tổng đài Quà tặng âm nhạc. Tuy người tặng không xưng danh, cũng chẳng để lại lời nhắn nhưng tôi biết chắc đó là Trung. Tim tôi loạn nhịp như lần đầu hò hẹn khi nghe giai điệu đầy tha thiết: “Trong đôi mắt anh, em là tất cả. Là niềm vui, là hạnh phúc, em dấu yêu. Nhưng anh ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc và em chưa thuộc về ai...”. Giá như mình và Trung quen nhau sớm hơn thì có lẽ hạnh phúc sẽ viên mãn, tràn đầy...

Tôi như bừng tỉnh cơn mê khi đối diện với đôi mắt thẫn thờ, đau khổ của bạn tôi. Bình tĩnh suy ngẫm tôi thấy mình đang bị dẫn dụ vào cuộc phiêu lưu tình ái đầy phù phiếm, hão huyền. Cũng may tôi chưa trượt chân đi quá giới hạn cần giữ gìn... Chồng tôi là người hiền lành, chất phác nên tình yêu của anh đậm đà, bình dị như bông lúa, củ khoai. Ngoài làm ở công ty, anh còn làm thêm cho doanh nghiệp tư nhân kiếm tiền lo cho vợ con đời sống vật chất sung túc. Tôi đã quá ích kỉ khi chỉ biết đòi hỏi ở người bạn đời mà không ngẫm xem mình đã làm tròn bổn phận chưa...

Thế mới biết hạnh phúc mong manh như nắm cát trong tay người, hãy thấm đẫm nó bằng tình yêu thương và sự tỉnh táo...

Tuấn Nguyên

people like INLOOK.VN fanpage