Bạn đang ở đây

Nghĩ...

Đây là chuyện có thật đã và đang diễn ra từ lâu trong đời sống vợ chồng của anh bạn tôi. Nghe anh kể, tôi giật mình. Nghĩ...

 

Anh và tôi sao mà nghĩ giống nhau thế? Vì vậy, tôi đặt tên cho nhân vật chính của bài viết nhỏ này là: Chàng.

Từ chỗ cảm mến rồi yêu. Yêu nàng đắm đuối. Ở nàng như thế nào, thực tình chàng không nghĩ tới. Chỉ tha thiết yêu. Yêu thật lòng. Nàng đã đáp lại tình cảm ấy và hai người nên vợ nên chồng.

nghĩ

Sau cưới, vì chưa có nơi ở riêng, hai người chỉ về với nhau vào ngày nghỉ, tối thứ bảy tại buồng hạnh phúc - nhà khách của cơ quan chàng hoặc bên nhà nàng. Có lẽ vì thế nên dù là vợ chồng mới cưới, nàng tỏ ý khó chịu, không mặn mà khi gặp nhau. Chàng nghĩ: Chắc tại nàng chưa học xong, chưa có nơi ở riêng.

Tới ngày nàng ra nhận công tác, chàng chuyển cơ quan và đã có buồng riêng tại khu tập thể, chàng xin cho vợ về cùng nơi làm việc. Song chuyện chăn gối cứ ơ hờ, nhàn nhạt thế nào ấy. Chàng gặng hỏi, nàng gắt: “Không biết!” Chàng nghĩ: Hẳn nàng chưa quen.

Nhưng lấy nhau đã hơn một năm rồi. Rồi nàng có thai. Chàng chăm sóc vợ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, “chuyện ấy” thưa dần và ngừng ở tháng thứ 6 cho đến “ba tháng 10 ngày mới hết tuần trai gái đẻ”.

Chàng giặt giũ tã lót, tự tay nấu cơm, mua thức ăn lành cùng hoa chuối, móng giò lợn, nấu cho vợ ăn để có sữa thơm cho con bú. Mùa rét, đun nước sôi để ấm cho vợ, con tắm.

Gia đình hai bên ở xa, không có ai đến giúp đỡ được. Tới thời gian này, chàng bỗng nhận ra: Nàng rất ít cười với chồng, hơi một tí là gắt. Mà, nụ cười của nàng cùng mái tóc dài óng ả của nàng chính là tâm điểm khiến chàng yêu lăn lóc.

Chỉ cần nàng cười với mình, thì có bảo nhảy vào lửa, chàng cũng nhảy. Tiếc rằng những nụ cười như thế ngày một ít đi.

Lời nói chỏng lỏn và gắt gỏng tăng lên. Sao thế nhỉ? Dần dà, chàng lại nhận ra một nét nữa: Ở nhà nàng ăn mặc rất xộc xệch. Khi ra khỏi nhà một mình, dù là đi chợ, cũng chải chuốt rất kỹ. Nếu đi cùng chồng, nàng không ngắm vuốt gì.

Nhiều lần chàng bắt gặp vợ mình đon đả tươi cười với những người láng giềng, cả với người không quen, là đàn ông. Chàng không có ý nghĩ ghen, nhưng lấy làm lạ.

Chiều vợ như thế, một cái cười cũng không được nhận. Thì ra nàng làm đỏm là để cho người khác thôi. Một nỗi buồn vẩn vơ xâm chiếm lòng chàng.

Hơn một lần trên đường về nhà, chàng không vội, nếu có ai rủ đi đâu, chàng gật đầu ngay. Về nhà ấy à, để nghe tiếng gắt và ngắm gương mặt khó, mệt thêm. Thà ngồi ở quán nước, quán bia còn nhận được lời mời chào đon đả.

Chàng đã chọn cho mình một quán bia mà cô chủ hàng khi nào cũng tươi cười, vồn vã với khách hàng. Lạ sao, quán bia nào dù chàng ghé vào lần đầu cũng có người - cả khách hàng nữa, tươi cười với chàng. Mà nghĩ vẩn vơ: Hay là cái “số” mình phải ra đường mới có được... nụ cười.

Thời gian trôi đi, năm tháng qua đi, một lần thẩn thơ mỗi mình nơi xa lạ, buồn tênh, chợt thấy có đôi nam nữ đứng tuổi ngồi kề bên nhau dưới gốc cây, chàng buốt ruột thở dài: Mình và vợ mình chưa một lần nào có được phút giây tâm đắc với nhau về một chuyện gì đó. Bởi mưu sinh cơm, áo, gạo, tiền? Bởi gì nữa? Danh vọng? Hay là tại... tình yêu?

Chàng nhớ lại những người phụ nữ là bạn, đã quen biết. Không có ai là người yêu nữa của chàng. Những gì đó ràng buộc và những gì không thể lay động con tim lên đường đi tìm tình yêu mới được nữa. Tuổi già ngay kia...

Theo TGPN

people like INLOOK.VN fanpage