Bạn đang ở đây

Thanh hao trên đồi vắng

Dạo ấy, một đêm mùa hạ nhung êm, có người gửi cho tôi một bó hồng chơm chớm búp, tôi mang chúng lên những bậc thang nóng rẫy của một căn nhà treo bỏ hoang, run rẩy mở sợi lạt mềm như những ngón tay chán chường bay trong rừng thẳm. Tay tôi ngỡ chạm phải những chiếc kim xanh yếu ớt, những ngón nhỏ nồng mùi khuynh diệp.

 
Tuổi nhỏ, tôi nằm trên sự im vắng của đồi thanh hao không biết mấy nghìn lần, sống cùng những giấc mơ mất mát. Tôi mơ thành những đóa liu xiu mơ ngủ ngáy lơ lơ trên chóp cao của cây cổ thụ rừng già, gần kề những vì sao tím sáng, ngày kia một đàn sếu bay ngang, cắp tôi đi mất tới một miền xa vời vợi. Tôi mơ mình lớn lên chút nữa rồi ra sông giặt áo, bão gió biến sông thành biển lớn, cuốn trôi đi những chiếc áo xanh rêu, tôi nằm úp mắt trên bờ bãi và lũ xuân, khóc thành lời bài hát trong như nước khe ngày nắng hạn...

Có một ngày duy nhất trong mỗi mùa đông, gió bắt đầu thì thào qua ngõ nhỏ, khi tôi còn úp mặt vào bức tường mỏng thơm mùi hồ dán, mẹ mang từ trong rương ra những chiếc áo rét còn thơm mùi thanh hao lưu cữu. Suốt hai mùa nắng, thanh hao giữ cho quần áo khỏi bị các loại côn trùng cắn nhấm. Tôi luôn khư khư giữ lấy những quần áo rét, không cho mẹ giặt lại cho bay mùi ẩm.

Tôi sống trong mùi thơm cũ kỹ ấy nhiều tuần, khi chạy nhảy trên đồi hay đứng hóng ngoài sông Giăng. Cả mùi thơm của thanh hao khô trong nồi cơm gạo cũ mà mỗi mùa mẹ thường để lẫn trong chum thóc để chống mọt, len cả vào từng kẽ tay tôi, tưởng cả đời này mãi mãi không rời. Có đôi lần, thân thanh hao đâm vào tay tôi, chảy máu, tôi cáu, cho cả thân nhành vào bếp lửa, mùi thơm của tinh dầu tươi un lên làm tôi nguôi nỗi giận dữ con trẻ.

Nhiều năm tôi không trở về nhà, rồi những người thân yêu cũng lặng lẽ ra đi. Cho đến dạo ấy, một đêm mùa hạ nhung êm, có người gởi cho tôi một bó hồng chơm chớm búp, tôi mang chúng lên những bậc thang nóng rẫy của một căn nhà treo bỏ hoang, run rẩy mở sợi lạt mềm như những ngón tay chán chường bay trong rừng thẳm. Tay tôi ngỡ chạm phải những chiếc kim xanh yếu ớt, những ngón nhỏ nồng mùi khuynh diệp.

Thơ viết rằng “Thanh hao trên đồi vắng sẽ thành cánh rừng rễ thâm u, khi mùa hạ chơm chớm mắt nhìn, im vắng lòng em còn hay mất?”. Chợt nhớ từ độ người ta kể thầm nhau nghe trên đồi thanh hao có những linh hồn trẻ dại, từ độ anh lánh xa trần ai tôi không còn những giấc mơ mất mát kiều mị vì lỡ nằm đau, khuất bóng mặt trời.

Nhiều ngày đêm, trên căn nhà treo bỏ hoang, những nhành thanh hao nụ trắng lá kim xanh của tôi nằm đơn héo.
Theo PNVN
people like INLOOK.VN fanpage