Bạn đang ở đây

Tình cũ, quả là tình cũ

“Tình cũ không rủ cũng đến…”. Mỗi lần nghe câu này, tôi sợ phát khiếp, vì nó quá... đúng. Ngày xưa, cái thời học trò, tôi có một mối tình thơ, thơ lắm. Đó là một anh chàng hay đến nhà chở tôi đi ăn phở.

Rồi thỉnh thoảng chở tôi đi ăn bánh ướt và cháo gà ở Tân định. Anh cũng cho tôi thưởng thức nào là bò bía, mì xào giòn Hải Ký, bún bò Lê Văn Sỹ… Tóm lại, anh đã khám phá tâm hồn ăn uống của tôi một cách tường tận.

 

 

Tôi mê ăn hàng bao nhiêu, có lẽ tôi yêu anh bấy nhiêu... Anh làm thơ hay, đàn hát giỏi, chép cả đống thơ cho tôi, chữ viết anh rất đẹp… Mỗi tuần, anh viết cho tôi một bức thư tình, thư cũng lãng mạn lắm, tả tình tả cảnh đủ thứ trên trời dưới đất, có khi cũng xen vào chút chút tư duy cuộc đời... Tôi cũng thế, thư trả lời tôi toàn trích nhạc Trịnh Công Sơn... lấy lời bài hát “thay lời muốn nói”. Sau này, theo mẹ đi đoàn tụ với gia đình, mối tình thơ của tôi kéo dài qua thư từ thêm một năm, rồi chấm dứt.

Đúng 10 năm sau, tôi gặp lại anh...

Gặp lại nhau, đầu tiên là kỷ niệm kéo về ào ào như thác như lũ, nhớ lại ngày xưa, tôi cứ khép mình thu nhỏ lại, nhét vào những chất chồng quá khứ, và khi khép mình như thế, người ta tự ép mình lúc nào chẳng hay biết.

Và cũng chỉ một năm thôi, thì cái sự ép mình vỡ vụn tan tành. Nó giống như mình bị lạc đi một món đồ quý, nhưng mình vẫn sống khỏe trong những năm tháng không có món đồ đấy bên cạnh. Và khi vô tình tìm lại nó, nỗi hân hoan mừng rỡ tràn trề được một lúc, xong người ta chợt nhận ra rằng: ừ, thật ra thì không có nó, cũng có phải chết đi đâu nào.

Tuy nhiên, đâu dễ để tình yêu lại vút qua một lần nữa mà không đưa bàn tay ra níu lại?

 

 

Qua vài mối tình vắt vai hay là quấn chung quanh cổ, có lúc ấm áp, có khi cũng gai góc làm người ta khó chịu, phải quẳng chúng ra sau lưng và bước tới. Người yêu tôi hiện giờ thường nói: “Thôi nhé em, cái gì trong quá khứ, hãy để nó là kỷ niệm, vì em bây giờ không chỉ sống cho cá nhân em, cũng như anh không chỉ sống cho mình anh…”. Anh sợ tôi bị “rủ” bởi một-hai-ba mối tình cũ lúc nào không hay biết. Con người ta luôn tôn cao những giá trị chưa đạt được, “con cá bắt hụt luôn là con cá to nhất” nên người ta cứ ngậm ngùi không thể quên được.

Tôi muốn nói với anh rằng: Ừ quá khứ sẽ mãi là kỷ niệm, và con người sẽ cảm thấy những gì đó còn lưu luyến bao giờ cũng thật đẹp... Nhưng chỉ đẹp vừa đủ để biết yêu quý hiện tại ngọt ngào. Đẹp còn để tôi biết rằng tình cũ, quả là đã cũ.

Theo 24h

people like INLOOK.VN fanpage