Bạn đang ở đây

Vợ tôi “ăn vụng”

Vợ tôi đang ăn vụng. Không phải cô ta đang đói cũng chẳng phải thiếu thốn gì, cô ta no đủ, thậm chí thừa mứa, mà vẫn cứ ăn vụng. Trong chuyện “ăn vụng” này có lẽ cay đắng nhất khi một người đàn ông quần quật làm việc để chăm lo cho gia đình, chu cấp đầy đủ cho vợ con, bỗng một ngày phát hiện ra vợ mình vụng trộm với người khác.
ngoại tình
 
Đã nhiều đêm tôi thức trắng để tìm  lời giải đáp cho câu hỏi tại sao em phản bội tôi. Tại em không yêu tôi mà tôi cứ ép em lấy tôi làm chồng? Không phải. Chúng ta đã có thời yêu nhau và tôi tin lúc ấy em yêu tôi thật lòng. Chúng ta sống với nhau những năm đầu tiên của hôn nhân trong ngọt ngào và hạnh phúc. Chúng ta có một đứa con trai xinh xắn. Em có một người chồng chỉ biết hùng hục đi làm, tiền mang hết về đưa vợ.

Tôi không rào giậu cuộc đời em, em cũng đi làm, cũng thăng tiến. Vị trí của em làm em xinh đẹp ra, quyền uy hơn, chứng tỏ được trí tuệ và khả năng điều hành của em. Ở nhà đã có người giúp việc. Dạo gần đây, có lần em pha cho tôi một ly nước cam, tôi cảm động lắm, cứ thầm mơ ước vợ mình sẽ trở lại giống như ngày mới cưới, sau giờ làm về cặm cụi nấu cơm và ăn cơm với chồng. Nhưng tôi nén lòng mình lại. Tôi biết giấc mơ ấy đã không còn thực tế.

Đọc những lời âu yếm của em với tình nhân, tôi nhớ lần hiếm hoi cả nhà ngồi xem tivi buổi tối, khi một chàng diễn viên Hàn mặt búng ra sữa mở miệng nịnh người yêu trong phim, em có vẻ xúc động lắm. Nhìn em lúc ấy, tôi biết em nghĩ: “Sao chồng mình chẳng bao giờ nói thế nhỉ?”. Sao tôi lại không biết, nhưng… lẽ ra lúc ấy tôi phải giải thích cho em hiểu, rằng một tập phim dài khoảng 60 phút, một bộ phim khoảng 20 tập, chàng diễn viên ấy đóng phim trong vài tháng rồi thôi. Còn tôi, tôi sống với em 20 năm, 40 năm, 60 năm.

Chàng diễn viên ấy chỉ diễn theo lệnh của đạo diễn, theo sắp xếp của kịch bản. Còn tôi, tôi không muốn diễn với em. Tôi không có đạo diễn, không có kịch bản; nói cách khác, tôi vừa là diễn viên vừa là đạo diễn vừa là nhà biên kịch, có ai làm chừng ấy vai trong suốt cuộc đời dài mà không mệt mỏi, không phạm sai lầm? Em đã không tìm được bạn diễn nơi tôi, nên em đã đi tìm bạn diễn khác, có phải vậy không? Cuộc sống gia đình mình là đời thực, còn những lúc em đi ăn vụng là em diễn đấy! Cũng như chàng diễn viên kia vậy, lúc về nhà hẳn sẽ không thể tiếp tục vai diễn ấy với bạn đời của mình, trong ngôi nhà của mình…

Ngày xưa, hai ta chỉ có chung một đòi hỏi ở cuộc đời này: muốn được sống cùng nhau. Nhưng hình như khi có được rồi, những đòi hỏi lại tiếp tục nhiều lên, nhiều đến tận cùng vô lý, mà chúng ta đều đã không nhận ra. Ta đòi hỏi dành thời gian cho tình yêu nhưng cũng phải có thời gian kiếm nhiều tiền; chồng có sự nghiệp rồi vợ cũng phải thành đạt; có chồng con nhưng còn phải có bạn bè thân; mang thai sinh nở nhưng cũng phải gọn gàng, xinh đẹp; được chồng yêu thương mà cũng phải được những người đàn ông khác hâm mộ… Đã có thời tôi nghĩ đàn bà thật là giống tham lam, không biết thế nào là đủ, chiều theo những đòi hỏi bất tận của các bà để mà chết sớm sao? Để suốt ngày đi hái hoa đồng nội và mở miệng là thốt lên những câu sến rện, rẻ tiền, như một thằng ngớ ngẩn sao? Tại sao, tại sao vợ tôi không nhận ra điều đó?

Lẽ tự nhiên, ngoại tình là gia đình tan vỡ, cho dù ai đó có rao giảng về lòng tha thứ, về nghĩa vụ với những đứa con, với gia đình. Tôi chắc rằng người đó chưa bao giờ yêu và sống thật với chính mình mới có thể nói những điều sách vở đến vậy. Yêu nghĩa là không bao giờ có thể tha thứ cho sự phản bội. Không có gì khổ đau hơn một tình yêu không được đáp lại bằng tình yêu, nhưng không có gì có sức hủy diệt hơn một tình yêu chân thành được đền đáp bằng sự phản bội.

Chúng ta chia tay thôi. Đó là sự tha thứ lớn nhất dành cho nhau, vì sự tôn trọng mỗi người. Có phải đàn bà ngày càng quá quắt không em? Hay từ xưa đàn ông đã đau thương như thế này mà tôi không biết?
Theo HPGD
people like INLOOK.VN fanpage