Bạn đang ở đây

Hơi ấm cuối mùa

Sáng nay em chợt thức giấc vì lạnh, khều chân về phía cuối giường tìm được tấm mền mỏng. Chưa đủ ấm, em cuộn tròn lại như chú mèo mướp tự sưởi nắng, chợt thấy nhớ anh đến nao lòng. Thương anh giờ này ở Hà Nội một mình chắc là lạnh lắm. Chẳng biết anh có mặc đủ ấm không hay lại cậy mình "khoẻ như voi", lười đi chợ mua áo len mà chỉ mặc những thứ em đã sắp sẵn trước khi anh đi.


 

Này nhé, ngày đó sáng nào thức dậy, em cũng chạy ngay xuống bếp, ở đấy mẹ đang nấu cơm hoặc luộc miến cho mấy chị em em dậy ăn sáng rồi còn đi học. Mùi khói bếp và hơi ấm, mùi thơm từ thức ăn toả ra khiến em không lạnh nữa mà chỉ thấy đói. Em rất thích ăn món miến luộc của mẹ. Vài lạng miến gạo được mẹ luộc lên, chan với nước mắm ớt chanh mà em, các anh chị ăn mãi không chán, không biết no. Còn mẹ không bao giờ ăn sáng, mẹ nói mẹ không quen nhưng lúc đó em nào biết rằng mẹ đã nhường cả phần của mình cho các con ăn để ấm cái bụng, đến lớp khi mà áo mặc còn chưa đủ ấm.
 

Giờ mỗi lần về thăm mẹ, em rủ rỉ: “Con chỉ muốn ăn món miến luộc của mẹ như ngày xưa”, mẹ khẽ bảo: “Bao nhiêu món ngon không thèm lại mơ cái "món nhà nghèo" không còn trong thực đơn ấy của mẹ, đã là cô bộ đội rồi mà về thăm mẹ vẫn hay mít ướt thế”. Em gắp thức ăn đầy bát mẹ, mẹ lại gắp cho em rồi nói: “Mẹ gầy là do tạng người nó vậy, ăn thế nào cũng chả béo lên được đâu”.
 

Nói vậy nhưng em biết, mẹ đã quen với lối sống tiết kiệm từ xưa. Bây giờ nhà không còn nghèo khó nữa, không phải nuôi ai, lương của mẹ đủ lo cho bản thân mình, con cái biếu gì thì mẹ lại để dành cho các cháu hay giúp mấy con mỗi khi có việc lớn. Mẹ vẫn trồng rau, nuôi gà… mẹ chỉ lên thành phố khi con cháu ốm đau cần giúp đỡ, xong mẹ lại về quê. Mẹ bảo: “Mẹ sống thế này quen rồi, lên thành phố mẹ không ngủ được, rủi có ốm ra thì lại làm khổ mấy đứa”.
 

Chuông điện thoại reo vang, từ đầu dây bên kia, em nghe giọng mẹ ấm áp: “Hôm nay thứ 7, con rể mẹ được nghỉ học nên về thăm mẹ đấy. Mẹ đã mua hộ con 2 cái áo len cho nó rồi, con cứ yên tâm nhé”. Tiếng tút tút từ đầu dây bên kia báo hiệu điện thoại đã ngắt từ lâu, không hiểu sao em vẫn áp vào tai chiếc ống nghe, để mặc nước mắt lăn dài…

PNVN

people like INLOOK.VN fanpage