Bạn đang ở đây

Tôi là người không mong chờ Tết đến

Tết Hà Nội buồn lắm… Đường phố thưa thớt, chả nhộn nhịp như ngày thường. Những ngày giáp tết tâm chí mọi người hướng cả về quê. Rồng rắn về quê, lũ lượt về quê… Xe đông mấy cũng về, giá đắt mấy cũng về… Bỏ Hà Nội như là ở đây có bệnh vậy.
Người ta thật ích kỷ, sống ở Hà Nội ngày nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, khi vui vẻ lại về quê. Người nào không về được thì sầu não, lạnh lùng… Lúc sắp được về quê họ háo hức, hồ hởi lắm, nhanh nhẹn, hoạt bát hẳn lên. Họ là những người phản bội, sống ở Hà Nội nhưng họ chả báu gì. Lúc sống thật với mình là lúc họ ở quê…
 
Tôi cũng chưa yêu Hà Nội. Không hiểu vì tôi sống ở đây chưa đủ lâu, hay tình cảm với quê của tôi chưa bỏ mất. Trong tâm thức của mình, thành phố của tôi vẫn là thành phố ở quê. Mười mấy năm đón tết ở Hà Nội là mười mấy năm tôi buồn chán. Những năm đầu thì không sao. Thanh niên còn thích ra phố, lên hồ cũng mấy ông bạn Hà Nội cũng vui. Nhưng đến cái tuổi ‘ngại ra đường’ thì khác… Tết chỉ nhớ quê, những ông bạn lâu năm, những khung trời xưa cũ.
 

 
Người về quê ăn tết chắc hẳn là vui… Gặp ai chắc cũng nói nói, cười cười… Nhưng trao đổi chắc chỉ được câu chăng, vì tâm chí còn để ở đâu ấy, còn mải bận với những đồ đạc, biếu xén, thăm nom…
 
Người ở lại bao giờ cũng buồn. Tết Hà Nội buồn hơn những ngày thường. Người ta rời Hà Nội không hẳn vì ghét Hà Nội, nhưng về quê chắc chắn là họ yêu quê.
 
Đó là nỗi buồn thứ nhất của tôi.
 

 
Nỗi buồn thứ hai là nỗi buồn giao thừa không tiếng pháo. Lâu lắm rồi không được sống trong giây phút háo hức, sợ sệt khi chờ nghe tiếng pháo. Với đa số người Việt, tiếng pháo không chỉ là tiếng nổ về mặt vật lý báo hiệu thời khắc sang năm, mà còn là tiếng nổ về mặt tinh thần với hàm ý xua đuổi tà ma, mong chờ điều may mắn đến.
 
Với hai nỗi buồn đó, tôi không mong chờ tết đến…
 
Theo Viện Hàn Lâm Academy
 

 

people like INLOOK.VN fanpage